Thập Niên 70: Em Gái Tôi Là Đại Mỹ Nhân
  • 1
    Chương
  • 0
    Lượt thích
  • 8
    Lượt đọc
  • 0
    Đề cử

Trần Lộng Mặc được mẹ viện trưởng đặt cho một cái tên đầy ý thơ.

Nhưng thực tế thì số phận cô lại lao lực cả đời bôn ba kiếm tiền.

Tuy vậy, cuộc đời của cô vẫn ngắn ngủi, dừng lại đầy qua loa trong một trận ngoài ý muốn năm hai mươi tám tuổi.

Mở mắt ra lần nữa.

Cô đã tới năm 1970.

Trở thành cô con gái xinh đẹp 15 cái xuân xanh nhưng lại đầu gỗ chỉ số thông minh 3 tuổi nhà Trần Sư đoàn trưởng.

Ngay khi Trần Lộng Mặc cho rằng đời này cô đã nằm ở vạch đích, vô tư tự tại lại không ngờ chuyện bất ngờ đến vội vàng không kịp chuẩn bị.

Mới vài ngày cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, nhưng cha cô đã bị chụp mũ.

Mẹ không muốn ly hôn chỉ để lo cho bản thân, lại không đành lòng đưa cô theo cùng chịu khổ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mẹ kín đáo đưa cho cô một bọc hành lý, vành mắt đỏ bừng nói muốn đưa cô... đến nhà vợ trước của cha ở nông thôn để tránh tai họa.

Trần Lộng Mặc cầm chặt tiền giấy, cả người như muốn nứt ra.

Cái này... hình như không đúng lắm?

***

"Tên của anh trai là gì ạ?" Sau khi bị cha mẹ mạnh mẽ trấn áp, Trần Lộng Mặc nghiêm mặt, mặc kệ sự đời hỏi.

"Trần Vũ Văn, tên hai anh em các con hợp lại thành 'Vũ Văn Lộng Mặc' (*)."

(*) Vũ Văn Lộng Mặc: chơi chữ

Trần Vũ Văn...

Vậy... Cô không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào sách luôn rồi hả?

Xuyên thành đứa em gái ngốc nghếch chết sớm ngoài ý muốn khiến nam chính áy náy cả đời đó ư?

Trần Lộng Mặc ngã ngửa... nhắm mắt!

Ngủ một giấc biết đâu có khi lại xuyên về thế giới cũ đó.

***

Đối với nhỏ em gái cùng cha khác mẹ ít hơn mình mười mấy tuổi đột nhiên bị kín đáo nhét cho mẹ già nhà anh chăm, Trần Vũ Văn nghe thôi đã thấy ghét cực kỳ.

Nhưng sau đó nghe được càng ngày càng nhiều tiếng cười của mẹ qua điện thoại, nhận được càng ngày càng nhiều quà của em gái gửi đến, Phó Trung đoàn trưởng Trần Vũ Văn dần dần yên tâm lại trong những khúc mắc, đi khoe khoang em gái khắp nơi với mấy chiến hữu.

Sau đó...

Khoe khoang quá độ...

Em gái và mẹ tới đây tùy quân mấy tháng, đã bị chiến hữu ngậm trong mồm tha đi!!!

Gỡ mìn: Bộ truyện không dựa trên câu chuyện có thật, hoàn toàn hư cấu.

Nữ chính có khí chất đại mỹ nhân cổ điển! Không phải nữ cường, sảng văn ngốc nghếch, câu chuyện thường ngày, có hình tượng lớp nhân vật, có CP phụ!

 

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Thập Niên 70: Em Gái Tôi Là Đại Mỹ Nhân!

Xem thêm

Cùng tác giả

  • Thập Niên 70: Em Gái Tôi Là Đại Mỹ Nhân

    Thập Niên 70: Em Gái Tôi Là Đại Mỹ Nhân

    Trần Lộng Mặc được mẹ viện trưởng đặt cho một cái tên đầy ý thơ. Nhưng thực tế thì số phận cô lại lao lực cả đời bôn ba kiếm tiền. Tuy vậy, cuộc đời của cô vẫn ngắn ngủi, dừng lại đầy qua loa trong một trận ngoài ý muốn năm hai mươi tám tuổi. Mở mắt ra lần nữa. Cô đã tới năm 1970. Trở thành cô con gái xinh đẹp 15 cái xuân xanh nhưng lại đầu gỗ chỉ số thông minh 3 tuổi nhà Trần Sư đoàn trưởng. Ngay khi Trần Lộng Mặc cho rằng đời này cô đã nằm ở vạch đích, vô tư tự tại lại không ngờ chuyện bất ngờ đến vội vàng không kịp chuẩn bị. Mới vài ngày cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, nhưng cha cô đã bị chụp mũ. Mẹ không muốn ly hôn chỉ để lo cho bản thân, lại không đành lòng đưa cô theo cùng chịu khổ. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mẹ kín đáo đưa cho cô một bọc hành lý, vành mắt đỏ bừng nói muốn đưa cô... đến nhà vợ trước của cha ở nông thôn để tránh tai họa. Trần Lộng Mặc cầm chặt tiền giấy, cả người như muốn nứt ra. Cái này... hình như không đúng lắm? *** "Tên của anh trai là gì ạ?" Sau khi bị cha mẹ mạnh mẽ trấn áp, Trần Lộng Mặc nghiêm mặt, mặc kệ sự đời hỏi. "Trần Vũ Văn, tên hai anh em các con hợp lại thành 'Vũ Văn Lộng Mặc' (*)." (*) Vũ Văn Lộng Mặc: chơi chữ Trần Vũ Văn... Vậy... Cô không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào sách luôn rồi hả? Xuyên thành đứa em gái ngốc nghếch chết sớm ngoài ý muốn khiến nam chính áy náy cả đời đó ư? Trần Lộng Mặc ngã ngửa... nhắm mắt! Ngủ một giấc biết đâu có khi lại xuyên về thế giới cũ đó. *** Đối với nhỏ em gái cùng cha khác mẹ ít hơn mình mười mấy tuổi đột nhiên bị kín đáo nhét cho mẹ già nhà anh chăm, Trần Vũ Văn nghe thôi đã thấy ghét cực kỳ. Nhưng sau đó nghe được càng ngày càng nhiều tiếng cười của mẹ qua điện thoại, nhận được càng ngày càng nhiều quà của em gái gửi đến, Phó Trung đoàn trưởng Trần Vũ Văn dần dần yên tâm lại trong những khúc mắc, đi khoe khoang em gái khắp nơi với mấy chiến hữu. Sau đó... Khoe khoang quá độ... Em gái và mẹ tới đây tùy quân mấy tháng, đã bị chiến hữu ngậm trong mồm tha đi!!! Gỡ mìn: Bộ truyện không dựa trên câu chuyện có thật, hoàn toàn hư cấu. Nữ chính có khí chất đại mỹ nhân cổ điển! Không phải nữ cường, sảng văn ngốc nghếch, câu chuyện thường ngày, có hình tượng lớp nhân vật, có CP phụ! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Thập Niên 70: Em Gái Tôi Là Đại Mỹ Nhân!
    1 chương