Chương 4: Chương 4

Vu Tiếu đẩy bà ta ra: “Tôi không làm loạn, thả tay ra. Nếu mẹ còn không thả, tôi có thể tố giác hai người ở trước mặt tất cả mọi người vào ngày xuống nông thôn. Thậm chí khi về đến nông thôn rồi, tôi còn có thể viết thư cho ông nội và bà nội, nói chuyện căn nhà cho bọn họ biết, cũng viết thư cho bộ đội báo cáo chuyện mẹ và Trương Hạ đã ngược đãi tôi. Tôi là con của liệt sĩ, bộ đội sẽ giúp tôi đòi lại tất cả, chiến hữu của ba tôi sẽ giúp đỡ tôi. Đến lúc đó, thứ mà mấy người nên đưa đã không chỉ là sáu trăm bảy mươi đồng nữa rồi.” Vu Tiếu lại nhìn trái phải: “Mẹ à, bây giờ có không ít người đang nhìn chúng ta đấy, mẹ có muốn tôi nói to hơn chút nữa không?”

Dư Phương vừa thấy người qua đường, vô thức thả tay ra. Nhưng, vẻ mặt của bà ta tràn đầy phẫn hận, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Vu Tiếu vậy.

Vu Tiếu cũng không sợ bà ta: “Mẹ này, mẹ đừng có nhìn tôi như vậy, tôi là người đã từng chết một lần, đáng tiếc ông trời có mắt, không để tôi bị xe đụng chết. Đã chết một lần rồi, bây giờ tôi không muốn để mình uất ức nữa, nếu còn chịu ủy khuất một lần nữa, tôi tình nguyện cá chết lưới rách.” Nói xong, cô nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.

Dư Phương không đuổi theo, bà ta cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị y tá kéo lại. Tiền viện phí của con nhỏ chết tiệt đó vẫn chưa thanh toán. Chờ khi bà ta ra khỏi bệnh viện, con nhỏ đó đã không thấy đâu nữa.

Vu Tiếu đi trên đường lớn, bây giờ là năm 1968, giai đoạn mười năm khó khăn vừa mới bắt đầu. Cho dù nguyên chủ là con của liệt sĩ, một khi tên đã nằm trong danh sách xuống nông thôn, cô cũng không còn đường lùi nữa.

Khi còn sống, Vu Tiếu là phú nhị đại, thân là phú nhị đại, ăn uống chơi bời đều thông thạo, nhưng sinh hoạt việc nhà một việc cũng không xong. Bây giờ cô phải xuống nông thôn, cuộc sống phải tiếp tục thế nào đây?

Chuyện quan trọng hơn nữa chính là nơi cô được phân đến cực kỳ xa, có lẽ người nhà họ Trương và Dư Phương đều không muốn nguyên chủ làm phiền đến cuộc sống của bọn họ, cho nên mới đăng ký cho nguyên chủ đến một nơi xa xôi như vậy.

Vu Tiếu suy nghĩ, không biết dùng thân phận con gái của liệt sĩ có thể thay đổi được nơi cần đến hay không, xa cũng không sao, nhưng ít nhất đừng cằn cỗi quá.

Vu Tiếu vừa mới có suy nghĩ thay đổi địa điểm xuống nông thôn, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận đau thấu tim. Đau đến mức chịu không nổi, cô cong lưng ngồi xổm xuống.

Đúng lúc này, trong đầu giống như xuất hiện một giọng nói: “Cầu xin cô, giúp đỡ Mật Hồng... cầu xin cô...”

Vu Tiếu ôm ngực, vì đau mà mặt trắng như tuyết, nếu lúc này có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hù chết. Nhưng cô ra khỏi bệnh viện vì tránh né Dư Phương đuổi theo, lúc này đang ở trong ngõ, bên cạnh là một cái sân độc lập, nơi này thích hợp ẩn nấp, căn bản sẽ không có ai phát hiện.

Vu Tiếu thở gấp, giọng nói trong đầu vẫn còn tiếp tục: “Cầu xin cô giúp Châu Mật... cầu xin cô...” Cô là một người theo chủ nghĩa duy vật học, tiếp thu kiến thức khoa học mà lớn lên, nhưng sau khi trải qua chuyện xuyên sách lần này, cô lại nhớ ra Chu Mật Hồng là tên của nữ phụ trọng sinh. Cô đột nhiên hỏi: “Cô là Vu Tiếu?”

Giọng nói đó trả lời: “Đúng vậy, tôi là Vu Tiếu.”

Vu Tiếu hoảng sợ: “Cô vẫn còn ở trong cơ thể này ư?”