Không phải chứ? Không phải xưa giờ đều xuyên sách khi nguyên chủ không còn sao? Nếu hai người cùng sử dụng một thân thể... cô chỉ nghĩ thôi đã thấy không thoải mái rồi.
Giọng nói đó lại trả lời: “Không phải, tôi không ở trong thân thể, tôi đang ở trong đầu cô, ràng buộc với linh hồn của cô.”
Vu Tiếu: “... Ý của cô là gì?”
Giọng nói đó giải thích: “Cô... cô đừng trách tôi, tôi... sau khi chết, tôi mới biết đây là một tiểu thuyết, tôi và Châu Mật Hồng đều là pháo hôi và nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, tôi... tôi cũng không biết. Sau đó có một giọng nói nói với tôi rằng tôi đã thức tỉnh ý thức của NPC, có thể trở lại thế giới này thay đổi vận mệnh. Nếu trở thành hệ thống, bọn họ sẽ đáp ứng một điều kiện của tôi, tìm một người thay thế tôi đến thế giới này thay đổi vận mệnh của tôi và Châu Mật Hồng. Cho nên... cho nên tôi đã tìm đến cô.”
Vu Tiếu: “...” Nói hết nửa ngày, thì ra nguyên nhân cô xuyên sách là vì nguyên chủ. Hoặc là nói, nguyên chủ này mới là đứa con cưng của ông trời?
“Vậy tại sao cô lại tìm tôi? Tôi ở thế giới của mình sống rất tốt nha, cô đưa tôi đến cái nơi chim không đẻ trứng này làm gì? Tôi phải sống tiếp thế nào đây?” Cô rất vô tội đó có được không.
Hệ thống nguyên chủ yếu ớt giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi... tôi nhìn thấy cô trong khu bình luận của quyển tiểu thuyết này, thấy cô nói thay cho chúng tôi. Cho nên... nhưng tôi không hại chết cô, tôi chờ cô ở trong thế giới hiện thực chết rồi mới đưa cô đến đây, thật đấy.”
Vu Tiếu nghe thấy giọng nói vừa yếu đuối vừa thành thật này thì không nghi ngờ gì, cô chỉ quan tâm hai chuyện: “Tôi đã chết thế nào?”
Hệ thống nguyên chủ trả lời: “Vì xem tiểu thuyết đến nửa đêm nên bị đột tử mà chết.”
Vu Tiếu: “...” Không còn hơi đâu mà giận nữa, mỗi năm cô đều đi kiểm tra sức khỏe, thân thể rất khỏe mạnh, sao có thể chết một cách đột ngột như vậy được? Cô là con gái độc nhất, cho dù công việc của ba mẹ bận rộn nên không quản thúc, nhưng tình yêu của ba mẹ dành cho cô cũng là hàng thật giá thật. Nếu như cô chết rồi, ba mẹ của cô phải làm sao bây giờ? Vu Tiếu nghĩ đến chuyện ba mẹ cô người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng.
Hệ thống nguyên chủ thấy cô ôm đầu gối khóc lóc thì có chút không biết phải làm sao, qua một lúc lâu, cô ấy mới yếu ớt an ủi: “Cô giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cô, có được hay không?”
Vu Tiếu đột ngột ngẩng đầu lên: “Cô giúp tôi thế nào? Có thể khiến tôi sống lại được không?”
Hệ thống nguyên chủ: “Tôi có thể, tôi sẽ cố gắng làm việc, kiếm đủ tích phân là có thể giúp cô sống lại. Nhưng cô phải thay tôi sống hết một đời ở thế giới này, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng đời này của Mật Hồng có thể sống tốt hơn, cô ấy... quá khổ rồi.” Đời thứ nhất quá khổ, đời thứ hai trọng sinh rồi, vốn có thể sống tốt hơn, nhưng lại bị một người xuyên sách đến phá hoại.
Ở trong lòng hệ thống nguyên chủ, Châu Mật Hồng là ấm áp duy nhất ở kiếp này của cô ấy, là người đầu tiên duỗi cánh tay hữu nghị với cô ấy. Cho nên vướng bận duy nhất của cô ấy ở kiếp này chính là Châu Mật Hồng. Nhưng cô ấy cũng biết tính cách của mình, vừa yếu đuối, vừa không thông minh, không biết phải làm sao để giúp đỡ Châu Mật Hồng, vì thế, cô ấy quyết định tìm người giúp đỡ.