“Sau này tôi xuống nông thôn rồi, không tiện nhận số tiền đó, mấy người phải đưa hết một lần cho tôi. Năm mươi đồng tiền an ủi cộng thêm năm trăm đồng tiền nhà và một trăm hai mươi đồng tiền trợ cấp, cộng lại là sáu trăm bảy mươi đồng, đều phải đưa hết cho tôi. Tiền cho thuê căn nhà đó mấy năm nay cộng thêm tiền trợ cấp mỗi tháng năm đồng của mấy năm trước, tôi cũng không tìm mấy người đòi nữa, tốt xấu gì mẹ cũng sinh cho ba một đứa con là tôi đây. Điều kiện thứ tư, tên của tôi đã có trong danh sách xuống nông thôn rồi, mấy người chuyển hộ khẩu của tôi về dưới hộ khẩu của ba tôi đi, còn có chứng nhận liệt sĩ của ba tôi cũng đưa cho tôi luôn.”
“Nếu mấy người không chịu đáp ứng, tôi lập tức đến ủy ban cách mạng tố giác, dù sao tôi cũng là đứa con mồ côi của liệt sĩ, ba tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi được hưởng đãi ngộ không cần phải xuống nông thôn.”
“Vu Tiếu mày dám, mày dám làm như vậy, tao...”
“Mẹ à, tôi suýt chút nữa bị xe đụng chết, tôi đã nghĩ kỹ rồi, ba của tôi đã mất, tôi vốn không nên ở cùng với mấy người nhà họ Trương. Tôi tin nếu tôi đi tố giác, mẹ sẽ không thể tiếp tục dạy học ở trường được nữa, Trương Hạ cũng không thể ở lại nhà máy công tác. Dù sao nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, mấy người đều mất hết mặt mũi. Thế cục bây giờ căng thẳng, mặc kệ là trường học hay là nhà máy, ai cũng muốn có một vị trí trống để giới thiệu cho người quen. Tôi nghĩ trường học và nhà máy đều rất vui lòng thụ lý đơn tố giác của tôi.” Vu Tiếu nói.
Dư Phương giận đến mức mặt mày xanh mét, bà ta một câu cũng không nói được. Dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới đứa con gái bình thường im hơi lặng tiếng này lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Mẹ à, căn nhà đó của ba tôi, tôi chỉ cần năm trăm đồng là thiệt thòi rồi đấy, chỗ thiệt thòi đó coi như bồi thường cho em trai. Trương Hạ chỉ có một căn nhà, căn nhà đó chắc chắn giữ lại cho con trai lớn của ông ta, mà sau này con trai do hai người sinh cũng cần nhà ở. Căn nhà đó của ba tôi vừa hay có thể để lại cho nó, không phải hai người đang có chủ ý đó sao? Lấy nhà cửa của chồng trước để lại đưa cho đứa con đã sinh cho nhân tình, da mặt của mẹ có dày hay không?” Vu Tiếu lại nói. Đúng vậy, sau khi Dư Phương và Trương Hạ kết hôn đã sinh ra một đứa con trai.
Cha Vu là quân nhân, thường xuyên không ở nhà, Trương Hạ và Dư Phương là bạn thời trung học. Thật ra hai người đã sớm chân trong chân ngoài, chỉ là chuyện này không bị ai phát hiện. Đương nhiên, Vu Tiếu là đọc giả, cho nên mới biết những chuyện này.
Dư Phương thở gấp, hai mắt sung huyết đỏ bừng nhìn chằm chằm Vu Tiếu. Bà ta chưa từng nghĩ rằng cô gái trước mắt đã không còn là con gái của mình nữa, bà ta chỉ nghĩ có lẽ bọn họ đã bức con bé đường cùng rồi.
“Mẹ à, mẹ nói chuyện với Trương Hạ đi. Ngày mai vào thời điểm này, tôi phải nhìn thấy tiền, tôi sẽ đợi hai người ở trước cửa ủy ban cách mạng.”
“Còn bây giờ tôi muốn đi thăm ông nội và bà nội của tôi.” Vu Tiếu nói xong liền xuống giường đi tới cửa. Trên đầu của cô vẫn còn băng bó, nhìn qua có chút chật vật và đáng sợ.
“Vu Tiếu... Vu Tiếu...” Dư Phương đuổi theo đến cửa kéo tay cô: “Mày về nhà với tao, đừng có làm loạn nữa.”