“Tỉnh rồi à? Đầu còn đau hay không? Tao ngâm sữa mạch nha cho mày này, nhân lúc còn nóng uống một chút, bồi bổ đầu óc, đây là chú của mày đặc biệt tìm đồng nghiệp trong nhà máy đổi được đấy. Mày nói đi, mày đi đứng kiểu gì mà không chịu nhìn đường vậy?” Dư Phương vừa đưa sữa mạch nha đến bên miệng Vu Tiếu vừa cằn nhằn.
Vu Tiếu quay đầu sang và nói: “Mẹ à, mấy người muốn tôi thay Trương Na xuống nông thôn, tôi không có ý kiến, nhưng tôi có mấy điều kiện.”
Giọng nói của cô lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dư Phương như thể nhìn kẻ thù. Vu Tiếu cũng mặc kệ tính cách của mình không giống với nguyên chủ, người vừa bị xe đạp đụng trúng, lại còn bị ép xuống nông thôn, lúc này tính tình thay đổi cũng vừa vặn.
Dư Phương sững sờ: “Đứa nhỏ này, sao mày lại ăn nói như vậy...”
“Mẹ à, ba đã mất được tám năm rồi, trong tám năm này, mẹ đã ngược đãi tôi như thế nào, trong lòng cả tôi lẫn mẹ đều biết.”
Vu Tiếu ngay cả giả vờ cũng không muốn: “Mẹ nói mẹ làm mẹ kế không dễ dàng, dặn tôi nhường nhịn, dặn tôi bao dung, nhưng mẹ thì có gì không dễ dàng chứ?
Mẹ tự mình kiếm ra tiền, lại được hưởng trợ cấp của ba tôi, còn có nhà cửa mà ba để lại, mẹ không dễ dàng chỗ nào?
Mà tôi, tôi có trợ cấp của ba nuôi, một tháng năm đồng tiền, mẹ của tôi còn là giáo viên tiểu học, nhưng tôi đã sống cuộc sống thế nào?
Mẹ nhìn hai bàn tay của tôi đi... Đây là bàn tay mà một đứa nhỏ trong gia đình hai công chức nên có hay sao? Cho dù là bé gái nông thôn mỗi ngày xuống ruộng cũng không đến mức này.”
“Mày... sao mày lại có thể nói như vậy? Tao đã từng nói với mày, tao thật sự...” Dư Phương không ngờ Vu Tiếu sẽ đột nhiên nói như vậy, bà ta vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Vu Tiếu nói: “Mẹ đừng nói những lời này với tôi, tôi đã nói rồi, tôi đồng ý xuống nông thôn đấy, nhưng tôi có mấy điều kiện.”
Dư Phương im lặng một lúc mới nói: “Điều kiện gì?”
Vu Tiếu nói: “Điều kiện thứ nhất, lúc ba tôi mất, tiền an ủi gia đình liệt sĩ tổng cộng hai trăm đồng, năm đó mẹ với ông nội bà nội chia nhau mỗi bên một trăm đồng. Mẹ là vợ của ba tôi, mẹ có tư cách cầm số tiền này, nhưng tôi là con gái của ba, tôi cũng có tư cách đó. Cho nên mẹ phải đưa tôi năm mươi đồng, đây là phần mà tôi nên nhận được.” Ba của nguyên chủ mất sớm, tiền được chia năm đó cũng ít. Cũng không phải Vu Tiếu nhất định phải lấy được số tiền thuộc về nguyên chủ, nhưng dựa vào cái gì phải đưa hết cho người mẹ không có trách nhiệm này? Dựa vào việc niềm vui của bà ta được xây dựng từ trên sự vất vả của nguyên chủ ư?
“Mày...”
“Điều kiện thứ hai...” Vu Tiếu ngắt lời Dư Phương: “Ba tôi có một căn nhà ở huyện lị, vì tiện cho việc dạy học ở trường của mẹ nên mới mua, là dùng số tiền trợ cấp của ba để mua, nhà đứng tên mẹ, chuyện này ông nội và bà nội đều không biết. Bọn họ vẫn luôn cho rằng căn nhà đó là nhà thuê. Hiện tại căn nhà đó bán được bao nhiêu tiền tôi không biết, nhưng một nửa căn nhà đó là của tôi, tôi muốn năm trăm đồng.”
Dư Phương sầm mặt nói: “Vu Tiếu, mày...”
“Điều kiện thứ ba...” Vu Tiếu lại ngắt lời Dư Phương: “Ngoài ra ba tôi còn có trợ cấp mỗi tháng năm đồng, phần trợ cấp này là của tôi, trợ cấp đến lúc tôi mười tám tuổi, còn hai năm nữa, tổng cộng một trăm hai mươi đồng.”