Nhưng mà, đồ cũng rất đắt đỏ. Những tấm phiếu này mỗi tấm cần 10 điểm thiện cảm, những đồ như thịt, trứng gà càng đắt hơn, thịt thì 30 điểm thiện cảm nửa cân, trứng thì 15 điểm thiện cảm nửa cân, trứng gà cũng có thể mua theo quả, 2 điểm thiện cảm một quả. Kể ra thì những đồ như bánh bao lại rẻ, 2 điểm thiện cảm một cái.
Cô hình như có 21 điểm thiện cảm, nhưng điểm thiện cảm này có tình thân bổ trợ. Cũng có nghĩa là nếu như là người khác thì điểm thiện cảm sẽ không tăng nhanh như vậy.
Vậy…lúc ở nhà họ Vu, có phải nên nhân cơ hội kiếm thêm nhiều điểm thiện cảm hơn không: “Nguyên chủ, điểm thiện cảm có giới hạn không?”
Hệ thống nguyên chủ: “Có, tối đa là dương một trăm, tối thiểu là âm một trăm.”
Vu Tiếu nghe xong: “Tôi cảm thấy điểm tối thiểu này rất không công bằng, nếu như người khác đòi tôi đồ ăn, tôi không cho, vậy ấn tượng của đối phương về tôi sẽ rất tệ, vì vậy mà giảm điểm thiện cảm, như vậy rất không công bằng với tôi đúng không? Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải là tiền, không thể nào ai cũng thích tôi được. Vả lại, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Nếu đen đủi hơn, người người khác thích lại thích tôi, vậy đối phương chắc chắn sẽ rất hận tôi, điểm thiện cảm về âm, như vậy không phải rất không công bằng với tôi hay sao?”
Hệ thống nguyên chủ: “Việc này…cô nói cũng có phần đúng, vậy tôi sẽ phản ánh với cấp trên xem sao.”
Vu Tiếu nói: “Cảm ơn cô, nguyên chủ, nhưng mà lúc cô phản ánh phải kiên quyết, phải thể hiện rõ thái độ.”
Hệ thống nguyên chủ: “Được.” Mặc dù cô ấy không biết phải tỏ thái độ như nào, nhưng chắc là không chịu khuất phục, nói gì cũng phải cố gắng đòi lại công bằng cho Vu Tiếu.
Hệ thống nguyên chủ còn chưa có được lời đáp của cấp trên, thím ba Vu đã mang quần áo thay ra lúc tắm đứng ở cửa gọi: “Tiếu Tiếu, thím xong rồi.”
Vu Tiếu: “Dạ, cháu ra đây.”
Nhà họ Vu mặc dù chưa tách ra ở riêng, nhưng so ra thì sống cũng rất hòa thuận, quần áo của nhà nào nhà đấy giặt. Trước đây lúc thím ba Vu đi giặt quần áo sẽ gọi bác gái một tiếng. Hôm nay cùng Vu Tiếu đi giặt nên không đợi bác gái nữa, nhưng mà vẫn nói một tiếng: “Chị dâu, em đưa Tiếu Tiếu đi giặt quần áo trước nhé.”
Bác gái Vu đáp: “Ừ, tý nữa chị sẽ đi.”
Quần áo ở nông thôn đều giặt ở khe suối, bởi vì là nước chảy nên nước rất sạch. Lúc Vu Tiếu, thím ba Vu và Vu Mạt Lị đến, bên cạnh dòng suối đã có tốp năm tốp ba người đang giặt. Lúc nhìn thấy mấy người thím ba Vu đến, có người quen chào hỏi: “Chị đến giặt quần áo hả?”
Thím ba Vu: “Buổi tối giặt xong, sáng mai có thể ngủ thêm một lúc.”
“Đúng vậy, đây là khách nhà chị hả?” Người giặt quần áo đương nhiên sẽ nhìn thấy Vu Tiếu đi sau thím ba Vu, vì vậy liền cười hỏi.
“Ừ.” Thím ba đáp một tiếng cũng không giải thích gì thêm. Đương nhiên người ta cũng sẽ không hỏi tỉ mỉ, vừa nãy hỏi chẳng qua cũng chỉ là lời khách sáo, là cách chào hỏi dưới nông thôn mà thôi.
Quần áo của Vu Tiếu ít, tổng cộng có bốn món, một bộ quần áo mặc ngoài, một chiếc quần con, một chiếc áo lót. Đồ cô đang mặc là quần áo mà thím ba Vu đưa cho, không có quần con và áo lót, không phải thím ba Vu không đưa mà quả thực không có. Bà cũng chỉ có hai bộ thay luân phiên, nếu đưa cho Vu Tiếu thì bà sẽ không có cái để mặc.
Vì vậy bây giờ Vu Tiếu không mặc quần con và áo lót, chỉ mặc quần áo bên ngoài.