Chương 15: Chương 15

Có phải quần áo tốt nhất không Vu Tiếu không biết, nhưng thái độ của người nhà họ Vu đối với cô bây giờ vẫn là có ý tốt, vì vậy cô rất cảm kích, cho dù sự cảm kích này là với nguyên chủ, nhưng đợi sau này khi cô có năng lực cô sẽ báo đáp. Mà đối với cô bây giờ quan trọng nhất là có thể lấy được tiền của Dư Phương và phần đền bù của nhà họ Trương. Cô hết cách rồi, xuống nông thôn không thể không có tiền, nếu không thì sau khi xuống nông thôn, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không tốt.

Tay cô không thể làm, vai không thể gánh, cho dù có ký ức của nguyên chủ, vậy cũng không phải là cuộc sống cô muốn sống, vì vậy cô cần tiền để tạo mối quan hệ ở dưới nông thôn. Vu Tiếu cảm kích cười với thím ba Vu, chỉ là nụ cười này hơi khổ sở: “Cảm ơn thím ba, quần áo này tốt hơn rất nhiều đồ cháu mặc ở huyện lị.”

Thím ba Vu nghĩ thấy cũng phải, chị dâu đều đã đối xử như vậy với con gái ruột thì sao có thể mua quần áo mới cho chứ.

Vu Tiếu tắm xong mặc bộ quần áo thím ba Vu đưa cho, sau đó cầm đồ mình thay ra đi hỏi: “Thím ba, chỗ giặt quần áo ở đâu?”

Thím ba đáp: “Cháu đợi đã, ta cũng tắm, tý nữa chúng ta cùng đi giặt quần áo.”

“Dạ, cảm ơn thím ba.” Vu Tiếu trở về phòng của Vu Mạt Lị ngồi. Trong phòng không có người, Vu Mạt Lị và thím ba Vu cùng nhau đi tắm. Mặc dù Vu Tiếu ngồi không ở đó nhưng thực ra cô đang nói chuyện với hệ thống nguyên chủ.

Vừa rồi ở trong phòng của bà nội Vu, cô nghe thấy hệ thống nguyên chủ nhắc nhở, đạt được 21 điểm thiện cảm của Trình Thúy Hoa, vì vậy cô rất tò mò: “Nguyên chủ, sao một lúc tôi lại được tận 21 điểm thiện cảm của bà nội cô? Điểm thiện cảm tăng nhanh vậy sao?”

Hệ thống nguyên chủ: “Không phải, bởi vì bà nội là bà nội, điểm thiện cảm của bà với cô có thêm tình thân bổ trợ, vì thế mới tăng nhanh như vậy.”

Hệ thống nguyên chủ giải thích xong Vu Tiếu liền hiểu, nói thẳng ra chính là nhìn qua kính lọc. Cho dù tám năm không gặp nhưng Vu Tiếu vẫn là cháu gái của bà nội Vu, là huyết mạch duy nhất của con trai bà.

Thực ra, ấn tượng của Vu Tiếu về nhà họ Vu quả thực không đồng, nếu như người nhà họ Vu đáng ghét thì trong tám năm này chắc chắn sẽ đến huyện lị tìm mẹ con nguyên chủ, bám lấy mẹ con nguyên chủ thì chắc chắn có thể đòi được gì đó từ trong tay Dư Phương. Cho dù chỉ cần chiếm lấy quyền nuôi dưỡng nguyên chủ, thì năm đồng tiền trợ cấp mỗi tháng cũng sẽ rơi vào tay người nhà họ Vu, nhưng người nhà họ Vu lại không làm như vậy, có thể thấy bọn họ là người an phận thủ thường.

Bọn họ không đến thăm nguyên chủ có lẽ một là vì từ nông thôn đến huyện lị không thuận tiện. Hai là vì con dâu đã lấy chồng mới, bọn họ không muốn làm phiền, như vậy đối với nguyên chủ cũng không tốt. Ba là bọn họ tin tưởng con dâu. Bốn là vì trong nhà nhiều con cái, tình cảm cũng không sâu sắc cho lắm. Dù sao cũng có đủ loại nguyên nhân.

Có điểm thiện cảm, Vu Tiếu liền tò mò muốn thăm quan cửa hàng của hệ thống, cô vừa mở ra xem liền cảm thán: “Òa, nguyên chủ, đồ trong cửa hàng của hệ thống thật nhiều, đến cả phiếu thịt, phiếu lương thực, phiếu vải…phiếu mua băng vệ sinh cũng có.” Không những có phiếu, mà những đồ như thịt, trứng gà, sữa bột, mạch nha đều có. Không thể không nói, hệ thống này rất nhân tính hóa.