Mặc dù Vương Ngọc Hoa không vui, nhưng để thể hiện trước mặt cha mẹ chồng, cô ta vẫn nhanh chóng múc một bát bưng cho Vương Lập Quảng.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng lúng túng, ngoại trừ ông Triệu mang ánh mắt đầy tán thành.
Vương Văn Quảng cũng không nói gì, đặt canh trứng gà trước mặt cậu ba Triệu, tự đứng dậy múc lại một bát.
Hôm sau ăn sáng xong, Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng dẫn mấy đứa bé chuẩn bị đến công xã Anh Đào, đã đi ra cửa thôn được tám trăm mét thì Vương Ngọc Hoa thở hổn hển đi theo.
Khác với biểu hiện lạnh nhạt hôm qua, lần này cô ta mang vẻ mặt đầy vui vẻ, nói: “Chị hai, hôm qua cha chúng ta bảo em đi cùng anh chị đến trên mua bánh khô, không ngờ buổi sáng thức dậy đã nghén, suýt nữa thì lỡ giờ!”
Triệu Trân Trân lạnh mặt, nói: “Chúng tôi đến trấn là vì có chuyện chính đáng, hơn nữa lần này đi cũng không mang tiền, càng không có phiếu lương thực. Có thằng tư thì phiếu của chúng tôi còn chưa đủ dùng, đâu có tiền mua bánh khô cho cô?”
Vương Ngọc Hoa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn cô.
Triệu Trân Trân lười để ý đến cô ta, dứt khoát nghiêng đầu nói chuyện với mẹ Trương.
Sống lại cũng hơn một tháng, có lúc Triệu Trân Trân sẽ nghĩ lại. Kiếp trước trong mắt người khác, nhất là trong mắt người chồng Vương Văn Quảng và hàng xóm của thôn họ Triệu, chắc chắn cô được xem như là đứa con có hiếu, thậm chí có thể gọi là ngu hiếu.
Nhưng thật ra, cũng không hoàn toàn như vậy.
Mặc dù Triệu Trân Trân là con gái duy nhất trong nhà, nhưng bên trên có anh, bên dưới có em trai yếu ớt nhiều bệnh. Từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, hơn nữa hai người Chu Gia Anh và ông Triệu vô cùng trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ che giấu cũng không chịu thua. Nhất là lúc hai người cãi nhau, con gái trở thành chỗ trút giận.
Cái gì mà món hàng phải bù thêm tiền sao chổi vân vân, cái gì khó nghe thì nói cái đó.
Thật ra từ nhỏ Triệu Trân Trân học rất giỏi, nhưng tốt nghiệp tiểu học thì thôi học, nấu cơm giặt giũ quét dọn vệ sinh, chờ qua mười hai tuổi thì theo mẹ Chu Gia Anh cùng ra đồng kiếm điểm công.
Mặc dù như vậy, lúc mười lăm tuổi, Triệu Trân Trân cũng xinh đẹp như nụ hoa.
Trẻ con ở nông thôn con nít kết hôn sớm, đính hôn càng sớm, có nhiều người đến nhà cầu hôn. Chu Gia Anh và ông Triệu tham sinh lễ, lại chọn trúng anh ba Trương ở thôn lân cận.
Không đợi chính thức đính hôn, Triệu Trân Trân chạy đến thôn lân cận nhìn xem. Anh ba Trương đó lớn hơn cô ít nhất mười mấy tuổi thì không nói, ngoại hình còn rất xấu. Lúc cô trốn sau đống lúa mì nhìn lén, anh ba Trương lôi một con chó bụi, dùng cành mận gai làm roi mà liều mạng đánh, con chó đó rất nhanh đã thoi thóp.
Triệu Trân Trân về đến nhà, mơ thấy ác mộng cả đêm, trong mơ đều là gương mặt dữ tợn của anh ba Trương đó.
Vào đông trời lạnh, căn phòng mà cô ở vốn không đốt lò nên rất lạnh, Triệu Trân Trân còn kéo chăn qua một bên, quần áo trên người cũng cởi xuống chỉ còn lại áo sơ mi.
Lúc trời sáng, cô đã sốt cao.
Rất nhanh người trong thôn đều biết cô bệnh đến mức không xuống giường nổi.
Đợt cảm cúm này của cô kéo dài hơn nửa tháng mới khỏi.
Ngày thứ hai khỏi bệnh, đúng lúc chú họ Triệu Thanh Sơn về thôn thăm người thân. Triệu Thanh Sơn là một trong số ít người tài giỏi của thôn họ Triệu, sau khi đi lính chuyển nghề thì được phân công đến xưởng phân bón hóa học ở Bình Thành, cũng không phải làm việc nặng nhọc ở phân xưởng, mà là tài xế chở hàng.