Chương 20: Chương 20

Được ưa chuộng nhất năm nay chính là: Nhân viên bán hàng, ống nghe bệnh và tay lái.

Cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đều là cán bộ công xã, năm xưa bận bịu làm việc không thể chăm sóc con cái, chú ấy đi theo ông bà nội lớn lên ở nhà bác cả. Bây giờ hai người già đã qua đời, người mà chú ấy đến thôn thăm chính là bác cả, cũng chính là ông nội lớn của Triệu Trân Trân.

Triệu Trân Trân thay quần áo sạch sẽ, lén lút lấy mười mấy quả trứng gà từ trong giỏ nhà mình, còn tranh thủ làm mấy cái nón rơm nhỏ để mang theo.

Tặng người ta nón rơm vào mùa đông thật sự có hơi không đúng lúc, nhưng mà trong nhà túng thiếu phiếu vải vóc, đã mấy năm Triệu Trân Trân không làm quần áo mới, ngay cả vải mộc trắng mà cô tự dệt cũng bị Chu Gia Anh khóa ở trong tủ rồi.

Vốn dĩ không có bất kỳ nguyên liệu thừa nào để dùng.

Ba đứa con của Triệu Thanh Sơn, hai bé gái một đứa chín tuổi, một đứa bảy tuổi, bé trai nhỏ nhất mới hơn một tuổi, vậy mà đều rất thích cái nón nhỏ mà cô làm.

Mặc dù không thân với thím họ, Triệu Trân Trân vẫn cắn răng nói tình hình của mình.

Vốn dĩ cô cho rằng hai người chú họ chưa chắc có thể đồng ý, không ngờ bởi vì cha mẹ của Triệu Thanh Sơn không muốn tới Bình Thành. Mặc dù thím họ là người Bình Thành, nhưng nhà mẹ có mấy đứa em trai, cha mẹ cũng không có thời gian trông con cho thím ấy, đang lo âu muốn tìm một bảo mẫu có quen biết.

Vừa thấy Triệu Trân Trân chính là một bé gái nhanh nhẹn, tay còn khéo léo, lại biết ăn nói, hai người họ đã lập tức chọn cô.

Sau đó cô đến nhà Triệu Thanh Sơn làm bảo mẫu một năm, chẳng những trông con vô cùng tốt, còn tranh thủ giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh. Mặc dù có ba đứa bé tinh nghịch, nhưng độ ngăn nắp sạch sẽ trong nhà là trình độ cao nhất trong lịch sử. Quần áo trong tủ chiếc nào cũng ngăn nắp trật tự, sàn nhà có thể chiếu ra bóng người, ngay cả phòng bếp cũng dọn dẹp vô cùng sáng bóng.

Nói tóm lại, vừa vào cửa nhà nhìn chỗ nào cũng thoải mái.

Cũng vì vậy, Triệu Thanh Sơn mới nhờ hai tầng quan hệ tìm việc cho cô.

Sau khi có việc làm, cuối cùng Triệu Trân Trân cũng mở mày mở mặt. Cô về nhà thì cha mẹ không nói cô là món hàng phải bù thêm tiền nữa, đương nhiên càng không nhắc đến việc cưới xin trước đây.

Chẳng những như vậy, thậm chí Chu Gia Anh còn nói chuyện mềm mỏng với cô, nói cô có tiền đồ, sau này cũng đừng quên nhà. Ông Triệu cũng nói, em ba Triệu Truyền Hà của cô tốt nghiệp trung học cơ sở rồi, có cơ hội phải giúp hắn ta tìm công việc.

Có thể lúc nhỏ không được thừa nhận, sau khi trưởng thành cho dù tỏ ra ung dung thế nào ở trước mặt người ngoài, thì ở trước mặt cha mẹ vẫn cầu mong sự thừa nhận đó.

Có lẽ chính là vì vậy, cô mới có thể không từ chối yêu cầu nào của cha mẹ và anh em.

Bây giờ ngẫm nghĩ, thật sự quá ngu ngốc!

Vào mùa hè, cho dù là sáng sớm thì cũng rất nóng.

Mới đi ra ngoài một km, mấy đứa bé đã kêu khát. Mẹ Trương luôn xách một bình nước quân dụng màu xanh lá cây, bà ấy rót nước ấm vào cốc nhỏ, lần lượt cho ba đứa bé uống nước cốc.

Có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, nhóc Kiến Minh nằm trong lòng mẹ nhắm hai mắt, mơ màng ngủ.

Vương Văn Quảng nhìn vợ, trên trán đã thấm một tầng mồ hôi, gò má trắng nõn cũng hơi ửng đỏ.