Chương 18: Chương 18

Nhìn thấy Vương Kiến Xương đã ăn hết một chén đồ ăn và nửa cái bánh bao, Triệu Trân Trân mới yên tâm, cô cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn. Bên tai đầy tiếng ồn ào nói chuyện của ông Triệu và Vương Ngọc Hoa, khiến người ta chẳng có chút khẩu vị gì.

Hơn nữa con người Vương Ngọc Hoa, hận người có cười người không*, trong thôn có rất nhiều người đều bị cô ta cười nhạo một lần, tựa như ra vẻ bản thân cô ta có khả năng như thế nào!

*Hận người có cười người không (恨人有笑人无): nghĩa là bản thân mình có món đồ mà người khác không có thì mình sẽ chế nhạo người ta, còn bản thân mình không có món đồ mà người khác có thì mình sẽ đố kỵ ghen ghét với người ta.

Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình Chu Gia Anh, bà ấy đã có vẻ mặt không vui.

Triệu Trân Trân nhíu mày, đứng lên dọn bình rượu trên bàn xuống dưới, nói: “Mọi người đừng uống nữa, mau ăn cơm đi, ngày mai con và Văn Quảng còn phải đến công xã làm việc!”

Ông Triệu không vui nhìn con gái một cái, Triệu Trân Trân cũng nghênh đón ánh mắt không hề yếu thế.

Cũng không uổng công mấy năm nay cô làm chủ tịch công đoàn, nghiêm mặt cũng có vài phần cảm giác không nộ tự uy*.

*Không nộ tự uy: Miêu tả một người dù không tức giận nhưng vẫn uy nghiêm.

Mặc dù ở nhà ông Triệu không chịu thừa nhận, nhưng ở bên ngoài lại rất khoe khoang về con gái nhà mình. Quả thật trong nhà cũng cần sự tiếp tế của Triệu Trân Trân, do đó rất nhanh ông ta đã bị bại trận, ông ta ho khan hai tiếng rồi cúi đầu bắt đầu dùng bữa.

Triệu Trân Trân không vui trừng mắt nhìn Triệu Truyền Sơn, bưng ly rượu trước mặt Vương Văn Quảng lên uống cạn một hơi, nói: “Văn Quảng, chẳng phải hôm trước anh còn nói đau dạ dày sao, có cần uống một chén canh trứng gà trước không?”

...

Vương Văn Quảng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn vợ, nói: “Được, anh tự múc, em mau ăn cơm đi!”

Khác với xã hội cũ, địa vị của phụ nữ bây giờ rõ ràng đã tăng cao, gần như trên tường đất của mỗi cửa thôn đều dán tựa đề chữ to “phụ nữ có thể đội nửa góc trời”.

Đúng vậy, lúc ra đồng làm việc, phụ nữ lao động như đàn ông, tranh giành làm việc bẩn việc mệt nhọc, thậm chí có phụ nữ còn tài giỏi hơn đàn ông.

Nhưng mà làm xong việc đồng áng rồi về nhà, mặc dù đều mệt mỏi như nhau, đàn ông thì ngồi xuống ghế, châm tẩu thuốc thì hết chuyện rồi. Phụ nữ còn phải làm cơm, nuôi heo, quét sân, giặt quần áo.

Vẫn không thể thay đổi.

Ví dụ như bắt đầu ăn cơm, mặc dù đàn ông cũng có tay, nhưng nhất định muốn phụ nữ trong nhà xới từng bát. Đàn ông xới cơm, đó là chuyện không thể nào.

Giọng nói của Vương Văn Quảng vừa dứt, ông Triệu đã nhíu mày.

Lúc này Vương Ngọc Hoa lại rất có năng lực, một đĩa thịt cũng ăn gần hết rồi, cô ta kéo cơ thể mập mạp đứng dậy, cao giọng nói: “Anh rể, anh muốn ăn canh trứng gà sao? Để em múc cho anh!”

Triệu Trân Trân nhíu mày.

Vương Văn Quảng là giáo sư Hóa Học, chẳng những có hơi sạch sẽ, hơn nữa ít nhiều cũng thích cái đẹp, không nhìn nổi phụ nữ tầm thường vừa xấu vừa béo như Vương Ngọc Hoa nhất, anh lạnh lùng từ chối: “Không cần cô múc!”

Vương Ngọc Hoa sửng sốt, người cả nhà đều biết thật ra thì bác gái Triệu Trân Trân rất đanh đá, cần nịnh nọt, nhưng anh rể giáo sư đại học thì luôn rất nhã nhặn.

Cô ta còn chưa từng thấy thái độ này.

Mặc dù chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, nhưng mọi người đều có thể nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói của đối phương.