Chương 47: Chương 47

“Không phải mẹ con bảo cha chiều xin nghỉ đưa con về sao?” Hứa Nam Nam sợ hãi nhìn hắn ta, đột nhiên thấy Chu Lệ Bình và Vệ Quốc Binh sau lưng hắn ta, đôi mắt sáng rực lên, như thấy cứu tinh mà chạy về phía Vệ Quốc Binh: “Chú Vệ chú Vệ, có phải chú tới cứu cháu không?”

Vệ Quốc Binh là người cục mịch, nhưng thấy Hứa Nam Nam như vậy thì trong lòng cũng có hơi chua xót: “Ừ, chú Vệ đưa chủ nhiệm Chu sang đây thăm các cháu, nhất định chủ nhiệm Chu sẽ giúp các cháu.”

“Phải đó Nam Nam, cháu không nhận ra cô sao? Khi cháu còn bé, cô còn từng bế cháu đấy.” Chu Lệ Bình nhìn Hứa Nam Nam, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, nghĩ đến hai thằng bé vừa cầm bánh bao thịt lớn chạy ra ngoài thì trong lòng hơi tức giận. Cô ấy mới vào đã thấy, trong hai cái chén trên bàn chỉ có nước lã, không có chút dầu mỡ nào.

“Nam Nam, ăn cơm chưa? Hôm nay mẹ cháu làm bánh bao thịt cho cháu ăn sao?”

“Bánh bao thịt? Cái gì là bánh bao thịt, mẹ cháu nói trong nhà không đủ lương thực nên làm mì chay cho cháu. Ngon lắm đó, ngon hơn bánh bột ngô.” Hứa Nam Nam thành thật nói.

Thời đại này đã nghèo, rất nhiều nhà cũng chưa từng ăn bánh bao thịt. Đến nhà của Chu Lệ Bình cũng chỉ vào tết mới ăn ngon hơn chút, bình thường cũng rất ít ăn thịt. Nếu bình thường nghe thấy con gái ruột của Hứa Kiến Sinh nói chưa từng ăn bánh bao thịt, cô ấy cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhiều trẻ con, nhà thì khó khăn, không ăn bánh bao thịt cũng không có gì lạ.

Nhưng mà vừa nãy sau khi vào cửa, cô ấy còn thấy hai đứa cháu của Hứa Kiến Sinh đang ăn bánh bao thịt lớn, còn mỗi đứa cầm hai cái. Điều này chứng minh Hứa Kiến Sinh có đồ ăn, nhưng mà không cho con gái ruột của mình ăn.

Chu Lệ Bình cũng không biết trả lời cô bé đáng thương trước mặt này thế nào. Cũng không thể nói, cha mẹ của cháu làm bánh bao thịt, nhưng mà không cho các cháu ăn.

Cô ấy quay đầu nhìn Hứa Kiến Sinh, than thở: “Chủ nhiệm Hứa, dù gì cũng là con gái ruột, anh không thể quá thiên vị.”

Hứa Kiến Sinh cũng cảm thấy rất lúng túng, hắn ta cũng không muốn thiên vị, nhưng mà thật sự không biết là chuyện gì.”Mẹ nó nói là đang làm, làm xong thì sẽ cho chúng ăn.”

Chu Lệ Bình nói: “Bây giờ còn chưa làm xong?” Hai đứa cháu đó đã được ăn từ trước rồi, nếu không phải cô ấy biết con người của Hứa Kiến Sinh, thì sẽ cho rằng Hứa Kiến Sinh đang nói dối.

“Chắc, chắc sắp xong rồi.” Hứa Kiến Sinh đứng dậy: “Tôi đi xem xem.”

Chu Lệ Bình cũng đi theo: “Đúng lúc tôi tìm đồng chí Lý Tĩnh có chuyện, cùng đi xem.”

Hứa Kiến Sinh cũng không thể không cho cô ấy đi theo, chỉ đành dẫn cô ấy cùng đến phòng bếp tìm Lý Tĩnh. Mới đến cửa phòng bếp, thì phát hiện cửa đang đóng. Hứa Kiến Sinh cau mày, ban ngày nấu cơm thì đóng cửa làm gì. Hắn ta liếc Chu Lệ Bình, đưa tay đẩy cửa ra: “Lý Tĩnh, chưng bánh bao xong chưa?”

Trong phòng, Hứa Hồng đang ăn bánh bao, ăn mì nước, thấy cửa bị đẩy ra thì suýt bị sặc.

Lý Tĩnh cũng chưa ăn xong một cái bánh bao, mở to mắt nhìn cửa được mở ra. Thấy Chu Lệ Bình sau lưng Hứa Kiến Sinh, cô ta lập tức đứng lên: “Ôi, chủ nhiệm Chu tới à, đúng lúc nhà chưng bánh bao, chủ nhiệm Chu thử một chiếc đo.”

Đối xử với người có chút thân phận địa vị, Lý Tĩnh vẫn rất hào phóng.

Chu Lệ Bình không có tâm trạng nhận ý tốt của cô ta, nhìn Hứa Mai Tử và Hứa Hồng cũng đang ăn bánh bao trong phòng bếp, lại nghĩ đến mấy chị em Hứa Nam Nam vẫn còn ngồi trong nhà chính trong ngồi, tâm trạng rất phức tạp.

“Tôi ăn rồi mới qua đây, không ăn nữa, cứ để lại cho con ăn đi. Tôi tới vì có chuyện tìm anh chị để nói, xem bây giờ anh chị có tiện không.”

Nghe Chu Lệ Bình không ăn, trong lòng Lý Tĩnh len lén vui mừng, lại nghe Chu Lệ Bình nói có chuyện, thì lập tức đặt bánh bao trong nồi, xoa tay: “Chuyện gì thế?”