Dù sao cô không thể tùy tiện sử dụng cửa hàng Taobao, một là không nhiều tiền vốn, hai là mặc dù thời đại này đang phá tứ cựu, nhưng mà cũng là lúc dễ xảy ra chuyện nhất. Chỉ cần cô để lộ chút khác thường, thứ chờ đợi cô chính là đả kích đáng sợ nhất.
Không nói cô là quỷ thần, khả năng cao nhất sẽ xem cô là đặc vụ hoặc là giai cấp tư sản để đả kích. Bằng không làm sao giải thích một đứa bé nông thôn như cô, không có thu nhập, lấy những thứ này từ đâu ra?
“Cha, con và Tiểu Mãn không mong chờ cha đón chúng con vào thành phố, con chỉ mong có thể bình an lớn lên ở nông thôn, làm nhiều công việc cũng được, nhưng đừng đánh chúng con, đừng đưa con tới nhà người khác.”
Đứa bé khóc lóc kể lể, Hứa Kiến Sinh cũng rất khó chịu, không biết rốt cuộc mình làm gì mới là tốt nhất. Nhưng hắn ta cũng bắt đầu do dự về chuyện muốn đưa con đến nhà thợ rèn Hồ, không kiên quyết như vừa nãy.
Lý Tĩnh đã sớm chuẩn bị làm bánh bao thịt cho cháu, cho nên đã nhào bột xong. Cô ta và Hứa Hồng một người gói, một người chưng, sau đó Hứa Mai Tử lại tới giúp, rất nhanh đã làm xong một nồi bánh bao thịt thơm ngon.
Còn chưa bưng ra, Hứa Lỗi và Hứa Long đã chạy vào phòng bếp ăn.
Hứa Hồng và Hứa Mai Tử cũng mỗi người cầm một cái ăn. Lý Tĩnh nhìn bọn nhỏ ăn ngon, trong lòng vui mừng, còn cố ý bảo Hứa Long và Hứa Lỗi ra ngoài ăn. Như vậy thì có thể khiến người ngoài biết, hôm nay nhà họ ăn bánh bao thịt.
Đến lúc đó nhất định người ta sẽ nói bác gái này hào phóng, cách một ngày lại cho cháu mình ăn bánh bao thịt lớn.
Hứa Lỗi và Hứa Long lập tức cầm hai cái bánh bao chạy ra ngoài, hai đứa bé vừa ra cửa sân, thiếu chút nữa đụng vào người ta. Vừa thấy là Vệ Quốc Binh, thì không thèm chào hỏi một tiếng đã chạy đi.
Bác gái của chúng nói, Vệ Quốc Binh là người canh gác trong mỏ, không thể so sánh với bác cả.
Vệ Quốc Binh thì sớm đã quen thái độ của những đứa bé này, nhưng chủ nhiệm Chu Lệ Bình của hội liên hợp phụ nữ có hơi không vui: “Sao những đứa bé này bộp chộp thế? Nhưng mà cuộc sống nhà chủ nhiệm Hứa không tệ, còn được ăn bánh bao thịt.”
Nạn đói kém mới qua không bao lâu, có thể ăn bánh bao thịt thật sự rất khó. Huống chi nhà họ Hứa nuôi năm đứa bé, hơn nữa năm đứa bé này và vợ của chủ nhiệm Hứa đều có hộ khẩu nông thôn, không ăn được lương thực cung ứng.
Vệ Quốc Binh nói: “Bình thường chủ nhiệm Hứa rất tiết kiệm, chắc bởi vì hai đứa con gái nhà anh ấy từ quê lên, cho nên cải thiện đồ ăn.”
Chu Lệ Bình gật đầu: “Xem ra chủ nhiệm Hứa đối xử với hai đứa con gái rất tốt, vậy chờ lát nữa sẽ dễ làm việc.” Lần này cô ấy nghe nói chuyện con gái lớn nhà chủ nhiệm Hứa bị ép cưới nên có lòng qua đây. Chuyện này rất khó chấp nhận, vì bảo vệ con em của công nhân, cũng không muốn để cán bộ làm chuyện sai lầm, cho nên Chu Lệ Bình còn chưa ăn cơm đã chạy đến nhà họ Hứa làm việc.
Hai người đứng ở cửa sân, cũng không đi vào ngay, bèn gọi một tiếng vào bên trong: “Chủ nhiệm Hứa, ở nhà không?”
Hứa Kiến Sinh đang đầy tâm sự ngồi trong nhà chính, nghe thấy bên ngoài gọi thì lập tức đứng lên ra ngoài đón. Mắt của Hứa Nam Nam cũng sáng lên, kéo Hứa Tiểu Mãn chạy đến chân tường ngồi. Hứa Linh thấy vậy, cũng ngồi xổm ở chân tường.
Sau khi Hứa Kiến Sinh dẫn Chu Lệ Bình và Vệ Quốc Binh vào nhà, thì thấy ba đứa bé sợ hãi ngồi xổm trong góc tường.
“Nam Nam, con sao vậy?”
“Cha, đừng đưa con về lấy chồng, nhất định con sẽ nghe lời siêng năng làm việc, cha tuyệt đối đừng đưa con về.” Hứa Nam Nam ôm thật chặt hai đứa em vào trong lòng.
“Cha nói đưa con về lúc nào?” Hứa Kiến Sinh ngây người nói, hoàn toàn không biết sao con gái lớn đột nhiên thay đổi thái độ.