Chu Lệ Bình thở dài: “Quay lại nhà chính nói đi, ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện.”
Nói xong thì xoay người đến nhà chính.
Lý Tĩnh thấy Hứa Kiến Sinh lúng túng, trong lòng cũng đoán được là chuyện gì. Lập tức càng cảm thấy con gái lớn đặc biệt đến khắc cô ta, khó khăn lắm tiếng tắm của cô ta mới tốt, bây giờ gây chuyện đến mức chủ nhiệm hội liên hợp phụ nữ đến tận nhà, sau này cô ta ra ngoài chắc chắc sẽ bị người ta nói ra nói vào.
“Bác gái, chủ nhiệm Chu tới làm gì?”
Hứa Hồng nhỏ giọng hỏi.
Lý Tĩnh tức giận nói: “Không phải do con nhỏ gây chuyện gây ra, thôi, các cháu đừng để ý chuyện này, mau ăn cơm, sớm đi học đi.”
Nói xong thì tháo tạp dề xuống, đi theo Hứa Kiến Sinh đến nhà chính.
Bên nhà chính, Vệ Quốc Binh cũng khó chịu mà ngồi trên ghế, nhìn mấy đứa bé, trong lòng luôn không nghĩ ra sao Hứa Kiến Sinh không nuôi con nhà mình, ngược lại đối xử với cháu trai cháu gái vô cùng tốt.
Đừng thấy người ta đều khen Lý Tĩnh hào phóng, biết làm người, cảm thấy Hứa Kiến Sinh nặng tình nặng nghĩa, nhưng trong lòng bao nhiêu người đang cười nhạo họ ngu đấy, con mình thì không nuôi, đi nuôi con của người ta, không phải lương thực nhiều mà không có chỗ dùng sao?
Trước đây Vệ Quốc Binh còn cảm thấy những người này ích kỷ, cho nên mới ngấm ngầm cười nhạo hai người Hứa Kiến Sinh. Bây giờ thấy cuộc sống của Hứa Nam Nam, đột nhiên cảm thấy những người này mắng còn nhẹ.
Anh ấy đang than thở, không biết làm sao an ủi đứa bé, thì Chu Lệ Bình cũng đã vào.
Thấy Chu Lệ Bình tới, Vệ Quốc Binh đứng lên: “Chủ nhiệm Chu, thế nào?”
“Đừng nói nữa ...” Chu Lệ Bình đã không muốn nhắc lại chuyện bánh bao thịt, cảm thấy càng nghĩ càng tức giận, cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này. Dù sao mục đích chủ yếu hôm nay cô ấy tới vì chuyện ép cưới của nhà Hứa Kiến Sinh, bây giờ chủ yếu nhất vẫn là thảo luận chuyện này.
Nhìn ba chị em Hứa Nam Nam vẫn đứng ở một bên, vội vàng gọi mấy đứa bé tới ngồi.
Lúc hai người Lý Tĩnh tới, thì thấy mấy chị em Hứa Nam Nam lần lượt ngồi cạnh Chu Lệ Bình, nhìn thái độ thân thiết đó thì lập tức có hơi không vui. Vừa nãy mấy đứa con không như vậy với cô ta, ngược lại thân thiết với người ngoài. Thế không phải xem thường thân phận của cô ta, cảm thấy Chu Lệ Bình là chủ nhiệm hội liên hợp phụ nữ nên chạy tới dán lấy người ta.
Thấy hai người tới, Chu Lệ Bình ngồi nghiêm chỉnh.
“Chủ nhiệm Hứa, đồng chí Lý Tĩnh, lần này tôi đại diện lãnh đạo trong mỏ tới đây tìm hiểu tình huống của Hứa Nam Nam. Hôm nay trong mỏ rất nhiều người đều biết chuyện của Nam Nam, chuyện này cũng truyền đến tai lãnh đạo trong mỏ. Mặc dù đây đều là chuyện nhà, nhưng chủ nhiệm Hứa là lãnh đạo trong mỏ, công nhân phía dưới đều để ý, nếu không giải quyết tốt chuyện của Hứa Nam Nam thì sau này ảnh hưởng của mỏ cũng sẽ rất xấu. Bây giờ tôi muốn xác nhận với hai người, anh chị thật sự muốn Hứa Nam Nam lấy chồng? Tôi biết đứa bé này mới mười lăm tuổi thôi, vẫn chưa trưởng thành.”
“Ai dô, chủ nhiệm Chu, đây là bịa đặt, trẻ con không hiểu chuyện nói vớ vẩn thôi.”
Không đợi Hứa Kiến Sinh mở miệng, Lý Tĩnh đã cướp lời: “Nó còn nhỏ, sao chúng tôi có thể để con bé lấy chồng? Bà nó nói thấy điều kiện gia đình không tốt, lo con bé chịu khổ, đúng lúc gặp gia đình chỉ có một đứa con trai, muốn con gái, cho nên nhận qua ở mấy năm, làm con gái nuôi.” Cô ta nói xong còn cố ý trừng Hứa Nam Nam, ý bảo cô đừng nói bậy bạ.
Hứa Nam Nam cũng mặc kệ ánh mắt của cô ta, bật thốt lên: “Bà cháu nói đây là nuôi dâu từ nhỏ, bảo cháu làm con dâu nuôi từ nhỏ cho người ta.”
Chu Lệ Bình nghe Lý Tĩnh lúc nói, cảm thấy không đúng. Nhà ai mà thừa nhiều lương thực, còn tìm cô gái lớn như vậy về nuôi, nuôi lớn thì cũng không thân được.