Chương 8: Mất Mặt Quá

Một lát sau, một trong những thi thể trong phòng đột nhiên bật dậy!

Hít!

Trần Tích đột nhiên hô hấp mạnh như một người sắp chết đuối bất ngờ được cứu sống đang tham lam hít thở không khí vào phổi. Tiếng thở dốc của hắn trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng trong căn phòng.

Trần Tích chậm rãi ngồi dậy từ sàn nhà, cảm giác choáng váng và mơ hồ đang bao trùm đầu ốc của hắn.

Hắn theo phản xạ đưa tay xuống chạm vào vết thương ở eo nhưng thật bất ngờ, không có gì ở đó cả, không có vết thương cũng không cảm thấy sự đau đớn nào.

Cô gái đang trên ghế bành bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh thể hiện rõ sự ngạc nhiên và khó chịu:

“Ơ, Vân Dương, ngươi bị sao vậy hả? Tay nghề của ngươi kém quá rồi, giết một người mà cũng không xong sao?”

Vân Dương nhanh chóng cãi lại:

“Không thể nào! Chắc chắn là do tim hắn mọc lệch chỗ nên mới không chết được!”

“Thất bại thì cứ nhận đi, đừng có mà biện hộ nữa, mất mặt quá!”

Cô gái cười khẩy, giọng điệu đầy chế giễu.

“Thế giờ phải làm sao đây?”

Vân Dương hỏi lại, giọng điệu có chút bối rối và lo lắng.

“Thì giết lại lần nữa chứ sao. Đơn giản mà!”

Cô gái đáp lại như thể việc giết người chỉ là chuyện thường ngày.

Lúc này, trong tâm trí của Trần Tích hiện ra hàng ngàn câu hỏi và sự hoang mang: Tại sao ta lại sống lại? Đây là nơi nào? Làm thế nào để ta có thể tìm được đường về nhà? Nếu như việc tái sinh kỳ diệu này có thể xảy ra, liệu ta có thể gặp lại người thân của mình không?

Những câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.

Hắn mở mắt ra, cố gắng nói:

“Khoan đã, ta có chuyện muốn nói...”

Khi hắn vừa dứt lời thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng bước chân dồn dập, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

Hơn mười người đàn ông mặc trang phục đen giống nhau, dáng vẻ uy nghiêm đang áp giải khoảng cbảy, tám người tiến vào sân. Trong nhóm người này, còn có hai đứa trẻ tầm tám hoặc chín tuổi, một trai và một gái, nhìn chúng sợ hãi trông rất đáng thương

Nhân lúc này, Trần Tích tranh thủ quan sát kỹ xung quanh: căn phòng không lớn, bên trái là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ, ở giữa phòng có hai chiếc ghế bành và một cái bàn nhỏ.

Sách vở, bút mực và giấy vương vãi khắp nơi, điều này tạo nên cảnh tượng hỗn độn như vừa trải qua một trận chiến.

“Ta đã xuyên không sao?”

Trần Tích tự hỏi.

Đây có phải là thế giới trong mơ mà Lý Thanh Điểu từng nhắc đến không?

Dường như hắn đã xuyên không vào cơ thể của một người vừa mới chết, nhưng hắn lại hoàn toàn mù mịt về thân phận của người này trước kia.

Trần Tích rất muốn dừng lại để suy nghĩ về hoản cảnh kỳ lạ mà mình đang trải qua, nhưng mối nguy hiểm trước mắt diễn ra quá nhanh, hoàn toàn không cho hắn chút thời gian nào để suy ngẫm.

Khi hắn còn đang bối rối thì mười người đàn ông mặc trang phục đen đã ép gia quyến của Chu đại nhân quỳ xuống đất. Một trong số họ bước lên trước, chắp tay bẩm báo:

“Toàn bộ gia quyến của Chu Thành Nghĩa đều đã được đưa đến đây. Người phụ nữ này là do ông ta chuộc về từ ngõ Bạch Y cách đây mười năm. Hai đứa trẻ này là con ruột của họ, một trai và một gái. Những người còn lại là quản gia và hầu gái.”

Những người đàn ông mặc trang phục đen đều mang một vẻ mặt cương nghị. Trên lưng họ đeo một thanh trường đao đã được tra vào vỏ, tất cả tạo nên một hình ảnh vừa uy nghiêm lại vừa đáng sợ. Không khí trong phòng lúc này càng thêm phần căng thẳng và áp lực.

Vân Dương cười lớn, hắn từ từ ngồi xổm trước mặt người phụ nữ rồi hỏi:

“Thưa phu nhân, bà có biết việc Chu đại nhân là gián điệp của Cảnh triều không?”

Người phụ nữ ôm chặt bé trai vào lòng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Bà ta liên tục lắc đầu từ chối:

“Không biết, bọn ta không biết gì cả!”

Vân Dương mỉm cười lạnh lùng, rút ra một cây kim bạc dài từ trong tay áo. Với tốc độ nhanh như chớp, hắn liền đâm thẳng vào ngực người phụ nữ khiến bà ta không kịp phát ra một tiếng kêu nào mà lập tức ngã gục xuống đất.

Người phụ nữ tắt thở ngay tức khắc.

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng khóc than, tiếng la hét hoảng loạn. Quản gia gào lên thảm thiết:

“Lão gia, chuyện gì đang xảy ra vậy lão gia?!”

Chu Thành Nghĩa chỉ đứng đó với bộ mặt u ám, ông ta không nói một lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vân Dương nhìn thoáng qua Chu Thành Nghĩa, rồi lại ngồi xổm xuống trước một hầu gái khác:

“Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?”

Hầu gái lắp bắp, giọng run rẩy:

“Ta... ta mỗi tháng chỉ thấy lão gia hai ba lần, bọn ta muốn... muốn gặp ông ấy cũng khó.”

Vân Dương không nói thêm lời nào, cầm kim bạc đâm tới. Người hầu gái muốn tránh nhưng cây kim đâm nhanh như chớp khiến cô không thể nào né kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn kim bạc đâm vào ngực mình.

Trần Tích theo phản xạ đưa tay sờ ngực mình, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo và đau đớn từ cây kim bạc.