Sự ngắn ngủi của thời gian được ví như cái bóng của một con ngựa vụt qua kẽ hở, như một tia lửa lóe lên từ đá hay chỉ là thân xác ta đang trôi nổi trong mê mộng...
Nơi đây chỉ còn những thanh âm mơ hồ vọng lại. Trần Tích không biết mình đã lang thang trong bóng tối được bao lâu, hắn cảm giác như đang mắc kẹt trên dòng sông băng trong suốt một thế kỉ, mãi không thể xua tan được lớp sương mù dày đặc trước mắt.
Tuy nhiên, bóng tối này dường như chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngắn ngủi như tia lửa lóe lên khi hai hòn đá va chạm vào nhau.
Trần Tích không kiểm soát được cơ thể mình, hắn chỉ có thể lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, thậm chí còn có cả tiếng chèo thuyền khua nhẹ trên mặt nước. Hắn mơ hồ cảm giác như có ai đó đang sử dụng một chiếc thuyền nhỏ để đưa hắn vượt qua biển mây đen tối.
Trần Tích khao khát phá vỡ màn đêm tăm tối này nhưng dường như mọi thứ xung quanh càng lúc càng dính chặt lấy cơ thể hắn, khiến hắn không thể nào thoát ra được.
Phía bên ngoài bóng tối dày đặc đó bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Chu đại nhân, nếu không có sự chắc chắn tuyệt đối thì bọn ta đã không đích thân đến tận đây. Nhưng một khi bọn ta đã ở đây thì ngươi chỉ có hai lựa chọn: hoặc là ngươi hợp tác một cách triệt để, giúp bọn ta bắt được gián điệp của Cảnh triều ở Lạc Thành, hoặc là bọn ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Tuyệt đối không có lựa chọn thứ ba.”
Tiếp đến là âm thanh đầy phẫn nộ của một người trung niên vang lên:
“Ta không biết mình đã đắc tội chuyện gì mà khiến cho hai vị phải đại khai sát giới tại phủ của ta. Ta hoàn toàn không quen biết tên gián điệp nào của Cảnh triều!”
Giọng nói nhẹ nhàng khi nãy lại tiếp tục:
“Ngày hai mươi bảy tháng trước, ngươi đã mở tiệc chiêu đãi Lý đại nhân của Công Tác Giám tại Danh Trúc viên ở Đông Thị. Trong bữa tiệc đó, ngươi chuộc lại một cô gái tên Thúy Hoàn từ Danh Trúc viên và tặng cô ta cho ông ấy. Tuy nhiên, Thúy Hoàn đó lại chính là gián điệp của Cảnh triều. Cô ta đã khai ra ngươi... đến đây rồi ta không cần phải nói tiếp nữa chứ?”
"Thúy Hoàn là gián điệp thì có liên quan gì đến ta? Từ trước đến nay ta chưa từng qua lại với cô ta!"
Chu đại nhân giận dữ phản bác lại, giọng nói run rẩy pha lẫn sự bất lực.
"Ngươi muốn chứng cứ sao?"
Giọng nói kia tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự uy hiếp.
"Đúng vậy!"
Chu đại nhân gằn giọng như muốn khẳng định sự vô tội của mình một cách tuyệt đối.
Một cô gái trẻ với nụ cười ranh mãnh hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô gái đáp lại sự kháng cự của Chu đại nhân bằng giọng nói mỉa mai:
"Ta làm mật thám, giết một gián điệp thì cần gì chứng cứ chứ?"
Bị chất vấn như vậy, Chu đại nhân không nói thêm gì nữa. Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề như tiếng thở của một con thú bị dồn vào đường cùng.
Bên trong căn phòng, đồ sứ vỡ nát rải rác khắp nơi, những mảnh vỡ sắc nhọn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Giá trưng bày trang trí bằng gỗ quý cũng bị đập tan tành, trông chẳng khác gì một đống đổ nát sau một trận bão tàn khốc.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Trong đống đổ nát đó, bảy tám thi thể vặn vẹo nằm ngổn ngang, máu thấm đỏ cả sàn nhà. Chỉ còn một người đàn ông trung niên với bộ quần áo tả tơi đang ngồi bệt trên mặt đất lạnh lẽo, tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem máu và mồ hôi. Người đàn ông đó trông vô cùng thảm hại.
Đối diện ông ta là một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ trang phục đen gọn gàng, dáng vẻ lạnh lùng nhưng thần thái lại rất thoả mãn như đang thưởng thức một màn kịch thú vị. Bên cạnh anh ta là một cô gái có vóc dáng thon thả, mặc đồ đen đang ung dung trên ghế Thái sư. Đôi mắt tinh anh của cô ta dõi theo từng cử động của Chu đại nhân như một vị khán giả đang thưởng thức màn trình diễn trước mắt.
Thoạt nhìn qua, đôi nam nữ trong bộ y phục màu đen này chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng lại có khả năng giết sạch tất cả những người trong phòng. Hành động của họ rất nhanh và dứt khoát khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Trong hoàn cảnh bóng tối bao trùm xung quanh, Trần Tích cảm thấy những lời nói này như một bàn tay vô hình, mạnh mẽ nắm lấy anh, kéo anh từ vực thẳm tuyệt vọng trở về với thực tại.
"Chu đại nhân, ở Lạc Thành này ngươi còn bao nhiêu đồng minh nữa? Bây giờ ngươi không muốn khai ra cũng không sao, đêm vẫn còn dài mà."
Thanh niên kia nở một nụ cười man rợ. Giọng nói của hắn mang theo sự đe dọa nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm:
"Đợi một chút, bọn ta sẽ đưa con cháu của ngươi đang trốn ở hẻm Sài Củi đến đây để xem người có còn cứng họng được nữa không..."
Câu nói cuối cùng vang lên trong không gian tĩnh lặng như một bản án tử hình chỉ trực chờ sự xác nhận của Chu đại nhân. Điều này khiến ông ta không khỏi rùng mình sợ hãi.