Vân Dương lại tiếp tục cuộc tàn sát của mình, Khi bước đến trước mặt bé trai, hắn liền cười tươi rồi ngồi xổm xuống nhưng ánh mắt lại không hề nhìn đứa trẻ mà chăm chăm nhìn vào Chu Thành Nghĩa:
“Này nhóc, cha ngươi đã từng nói gì với ngươi chưa?”
Chu Thành Nghĩa mặt mày co rúm lại, nghiến răng nói:
“Ninh triều các người dựa vào văn hoá và lễ nghĩa để lập quốc. Vậy mà giờ đây lại muốn hành hạ một đứa trẻ vô tội sao?”
Vân Dương cười lạnh lẽo, đáp lại:
“Mùa xuân năm nay, kỵ binh Cảnh triều tiến về phía nam đã sát hại biết bao dân thường vô tội của Ninh triều chúng ta. Ngươi nghĩ ta cần phải nói chuyện lễ nghĩa với các ngươi sao? Hơn nữa, năm ngoái ngươi đã mua một bé gái mười tuổi về nuôi trong nhà, sau đó lại tặng cho Tri phủ Lạc Thành. Chẳng lẽ cô bé đó không phải là một đứa trẻ? Chu đại nhân, nếu ngươi không chịu khai ra, các con của ngươi sẽ phải chết.”
Bé trai hoảng sợ kêu lên:
“Cha, cứu con!”
Nhưng Chu Thành Nghĩa chỉ khẽ quay đầu, không thèm để ý đến lời cầu cứu của con trai mình.
Vân Dương huýt sáo một tiếng rồi nói:
“Ngươi quả thật tàn nhẫn, có vẻ như chúng ta đã bắt được một gián điệp cấp cao của Hải Đông Thanh. Bọn ta để ngươi ẩn nấp dưới mí mắt suốt bao năm nay quả thật rất đáng xấu hổ.”
Phập!
Bé trai ngã gục xuống, tắt thở ngay lập tức.
Trần Tích lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt mà trái tim hắn như thắt lại. Đôi mắt của đứa trẻ vẫn mở to chưa kịp nhắm lại, thi thể đã chết của cậu bé đang nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói điều gì đó.
Gân xanh hiện lên trên trán Chu Thành Nghĩa, ông ta đang vô cùng căng thẳng và giận dữ. Mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng ông ta như đang nổi bão.
Lúc này, cô gái tên Kiểu Thỏ tiến đến trước mặt bé gái, nhẹ nhàng ngồi xuống và dịu dàng nói:
“Ban nãy mẹ của ngươi chỉ ôm chặt em trai ngươi thôi, ngươi có thấy không?”
Bé gái sợ hãi gật đầu, nước mắt không ngừng rơi, run rẩy nhìn Kiểu Thỏ.
Kiểu Thỏ nhẹ nhàng vuốt tóc bé gái, tiếp tục nói:
“Ngươi hãy ngoan ngoãn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm như em trai ngươi. Ngươi có muốn theo ta không?”
Cô bé bày tỏ sự không đồng ý, chỉ ngơ ngác đứng nhìn và lo sợ nhìn về phía cha mình.
"Trong thế giới này, những cô gái yếu đuối thường phải chịu đựng nhiều nỗi đau"
Nụ cười của Kiểu Thỏ mang rất nhiều hàm ý, cô ôm bé gái vào lòng và nói:
"Đừng lo sợ, mọi chuyện sẽ qua thôi. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Cô rút ra từ trong mái tóc của bé gái một chiếc kim bạc giống như Vân Dương rồi đâm thẳng vào sau gáy cô bé. Bé gái lập tức mềm nhũn rồi gục ngã trong vòng tay Kiểu Thỏ.
Trần Tích cảm thấy như bị kim chọc, đôi mắt hắn co lại trong sự giận dữ và tuyệt vọng.
Vân Dương không quan tâm đến cảnh này, hắn bước về phía người hầu và Trần Tích:
"Tiểu tử, mạng của ngươi cũng lớn đấy. Nếu vẫn chưa chết thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội thứ hai. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, người nào nói ra thông tin trước sẽ được sống."
Người hầu ngay lập tức quỳ gối xuống trước, khóc lóc:
"Ta cầu xin ngươi, ta sẽ nói, tất cả mọi thứ ngươi muốn biết ta đều sẽ nói! Xin hãy tha cho ta!"
Vân Dương mỉm cười:
"Ta rất thích một kẻ bán chủ cầu vinh như ngươi!"
Trong khi đó, Trần Tích lại nói
"Ta không biết chuyện gì cả, nhưng hãy cho ta hai phút rồi ta sẽ giúp ngươi tìm ra thông tin.
Người hầu vội vàng giải thích:
"Hắn ta chỉ là một học viên của y quán, hắn không biết gì cả! Xin hãy nghe ta nói!"
Vân Dương quay sang Trần Tích rồi nhìn hắn với ánh mắt trầm tư:
"Ngươi muốn xin hai phút đồng hồ sao? Chuyện này cũng không phải không được nhưng chưa chắc liệu thông tin của ngươi có chính xác hay không. Vậy nên xin lỗi nhé, ta không chờ được đâu. A …. ngươi đang làm gì vậy!"
Hắn đang nói đùa thì bất ngờ nhìn thấy Trần Tích đột ngột lao tới rồi đè người hầu gái xuống đất một cách mạnh mẽ.
Chỉ trong thoáng chốc, một mảnh gốm vụn bất ngờ ló ra từ tay Trần Tích mà không ai biết nó đã ẩn trong đó từ khi nào. Mảnh vụn đó đã chém ngang cổ người hầu nhưng tiếc rằng hắn không có nhiều kinh nghiệm trong việc giết người nên không chạm vào động mạch lớn.
Vân Dương và Kiểu Thỏ chỉ đứng đó quan sát mọi chuyện.
Trong lúc hoảng loạn, người hầu nằm sấp mặt trên sàn đất, ra sức đánh vào mặt Trần Tích nhưng hắn không né tránh mà lại tiếp tục cắm chặt mảnh gốm vào cổ người hầu.
Lần này thì động mạch chủ của người hầu mới bị cắt, máu tươi liên tục phun ra như một cái vòi sen.
Người hầu đã chết.
Trần Tích từ từ đứng dậy, đôi mắt của hắn bị người hầu làm tổn thương khá nặng, lòng bàn tay cũng bị cắt vì nắm mảnh gốm quá chặt, máu tươi của hắn đang nhỏ xuống từng giọt
Ánh mắt của Kiểu Thỏ lập tức lóe sáng.
Vân Dương đứng bên cạnh cũng trở nên hứng thú:
"Ngươi có muốn sống không?"
Trần Tích thở hổn hển, nhắc lại câu nói ban nãy của hắn:
"Ta không có thông tin gì cả nhưng nếu cho ta thêm hai phút, ta chắc chắn sẽ tìm ra thông tin đó cho ngươi."
"Ồ?" Vân Dương nhếch mày.
"Thỏa thuận vậy đi, nhưng ta chỉ cho ngươi đúng một phút."