Nghe xong chuyện này, Trần Tích bất giác nhớ lại khuôn mặt của Vân Dương với biểu cảm mỉa mai không rõ ràng đang đứng trước cổng phủ Chu. Cho đến hiện tại thì Vân Dương vẫn là một nỗi ám ảnh không thể xua tan đối với Trần Tích.
"Quyền lực của tên gián điệp này lớn đến như vậy à?"
"Đúng vậy"
Xà Đăng Khoa tiếp lời:
"Con gái của lão Lưu là hoàng hậu đương triều, con trai lão ta thì đang giữ chức vụ Lại Bộ thượng thư. Mặc dù, Lưu gia có thế lực chống lưng bá đạo như vậy nhưng Mật Điệp ti vẫn ngang nhiên bắt người. Thiên hạ còn đồn rằng Mật Điệp Ti có thể sẽ xử trảm bọn họ trước khi chuyện này được báo cáo lên hoàng tộc.”
"Nhưng mà..."
Trần Tích cảm thấy có điều gì đó không ổn, cho dù Mật Điệp Ti có quyền lực lớn đến đâu thì bọn họ cũng không nên coi thường hoàng hậu và Thái thượng thư Lại Bộ
Trong khi hai người đang mải nói chuyện thì ông Diêu từ y quán bước ra, bên cạnh lão còn có một người trung niên với dáng vẻ uy nghi.
Lão Diêu nhắc nhở ba đứa học trò của mình:
"Ta sẽ vắng mặt một vài ngày. Trong khoảng thời gian đó các ngươi không được phép tự ý khám bệnh cho bệnh nhân. Nếu có bệnh nhân mang toa thuốc đến nhà thì các người phải bán thuốc theo toa. Sau khi trở về, ta sẽ kiểm kê hàng tồn kho ngay lập tức. Nếu các ngươi để xảy ra sai sót trong việc cân đo toa thuốc, kẻ nào dám làm ta thiệt hại thì người đó sẽ phải bồi thường cho đủ số tiền!"
Trần Tích trong lòng vô cùng hoảng sợ, hắn vẫn chưa biết phải xử lý như thế nào với cây nhân sâm cổ. Nếu lão Diêu phát hiện ra vấn đề khi kiểm kê hàng tồn kho thì phải làm sao?
Người trung niên bên cạnh nói:
"Lão Diêu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi. Có lẽ gia đình ta sẽ không thể chờ thêm được nữa. Dù sao cũng phải chờ cho đến khi phụ thân ta trở về từ kinh thành mới có thể đợi lão Lưu gặp mặt lần cuối với ngươi."
Lão Diêu gật đầu:
"Đi thôi."
Lưu Khúc Tinh lại gần giúp lão Diêu lên xe ngựa. Một lát sau, chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển một cách nặng nề, tiếng móng ngựa trên con đường lát đá xanh phát ra một thanh âm vô cùng trong trẻo.
Xà Đăng Khoa đứng từ xa cảm thán:
"Phải mất bao nhiêu tiền thì mới có thể mua được chiếc xe ngựa này vậy?!"
Lưu Khúc Tinh cười:
"Ngươi thật không có hiểu biết gì cả? Ngươi có thấy hoạ tiết chim sẻ được khắc trên chiếc xe đó không, đó là hoạ tiết độc quyền mà Hoàng đế ban tặng cho Lưu gia. Trong triều đại Đại Ninh, cho dù kẻ nào có ngồi kiệu đi nữa thì cũng không dám vượt qua bọn họ. Ngươi nghĩ chỉ với đầu óc của ngươi mà cũng xứng ngồi lên chiếc xe đó sao?"
Xà Đăng Khoa cười khẩy:
"Làm như ngươi thật sự là người của Lưu gia vậy!"
Lưu Khúc Tinh nhìn chằm chằm:
"Tại sao ta không thể là người của Lưu gia?"
"Gia đình ngươi chỉ là một nhánh nhỏ rất xa của Lưu gia, ngươi thấy có ai quan tâm đến điều này không?"
Xà Đăng Khoa tiếp tục nói:
"Nhà bọn ta nghèo thật nhưng vẫn giữ được phẩm giá, tự mình kiếm sống ở bến cảng chứ không bao giờ leo cây leo cột."
Lưu Khúc Tinh nổi giận:
"Ta còn từng tham gia tiệc mừng thọ 90 tuổi của lão Lưu đấy!"
"Ừ thì cứ cho là vậy đi, ngươi cũng chỉ xứng đáng ngồi bàn của kẻ hầu thần mà thôi."
"Ngươi là đồ ngu!"
Trần Tích nhìn hai người đánh nhau mà không nói lời nào. Đột nhiên, hắn phát giác ra một điều gì đó. Sau khi quay đầu lại thì hắn nhìn thấy con mèo đen không thật sự rời đi mà đang trốn trong cái bóng của mái nhà bên kia rồi lén lút quan sát họ.
…
Người trên đường phố càng lúc càng đông hơn, hàng xóm láng giềng chào hỏi nhau, có người đẩy xe đẩy một bánh bằng gỗ ra cửa làm việc, có người mở cửa bắt đầu buôn bán, phố An Tây cuối cùng cũng có sự náo nhiệt của trần gian.
Mèo đen trốn trong bóng râm, ánh mắt cảnh giác và lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu đi.
“Hạt châu này nhất định rất quan trọng với ngươi nhỉ.”
Trần Tích lẩm bẩm:
“Cho dù bị ta trêu đùa vài lần, cho dù bị hạt châu bắn ra ngoài thì cũng không chịu bỏ nó.”
Hắn vẫy tay gọi mèo đen, ý bảo nó vào y quán với mình, nhưng mèo đen không nhúc nhích, chỉ ngồi im trong chỗ tối quan sát.
Lúc này, quán ăn ở đối diện có tiếng động, tiểu nhị trong quán dỡ ván cửa, mang từng lồng bánh bao mang ra cửa, lồng hấp bốc khói nghi ngút dưới ánh ban mai.
Trần Tích lại ngẩng đầu lên, thấy mèo đen cứ nhìn lồng hấp lom lom…
Ánh mắt của con mèo làm hắn như trông thấy mình hồi nhỏ nhìn chằm chằm cốc mì ăn liền trên con tàu đời cũ.
Trần Tích do dự một lát, sau đó tiến lên hỏi:
“Bánh bao bao tiền một cái?”
Tiểu nhị của quán ăn cười nói:
“Là Tiểu Trần đại phu đấy à, bánh bao vẫn hai văn tiền một cái thôi, giá đó giờ vẫn thế.”
Trần Tích móc từ ống tay áo ra văn tiền… Đây là tiền hôm qua hắn lau nhà,
“Cho ta một cái.”
Hắn dúi hai văn tiền vào tay tiểu nhị.