Tiểu nhị cười ha ha hỏi:
“Một cái thôi á? Thế có đủ ăn không.”
Trần Tích mỉm cười trả lời:
“Ta chỉ có mỗi hai văn tiền này thôi, lấy thêm cũng mua không nổi.”
Tiểu nhị quán ăn vô cùng kinh ngạc, bây giờ có ai lại chịu thừa nhận mình nghèo đến mức bánh bao hai văn tiền cũng không chịu bỏ tiền ra ăn nhiều một cái?
Một cái bánh bao hai văn, một cân gạo mười văn, một cân trứng gà hai mươi văn, cho dù là hộ gia đình nghèo nhất, có lẽ cũng không đến mức không có nổi hai văn.
Nhưng Trần Tích rất thản nhiên, dường như không hề cảm thấy có vấn đề gì cả.
“Được rồi, vậy thì bán cho ngươi một cái.”
Tiểu nhị hoàn hồn, lập tức nhiệt tình nói.
Trần Tích liếc con mèo đen trên mái hiên, đột nhiên hỏi:
“Ta hỏi ngươi cái này, quanh đây có chỗ nào bán cá không.”
“Ngươi muốn mua cá à?”
“Ta hỏi thăm thế thôi, bây giờ chưa có tiền.”
Tiểu nhị cười nói:
“Quanh khu này chỉ có một quán bán cá ướp muối thôi, nếu ngươi muốn mua cá tươi thì phải đến chợ đông, cả đi cả về mất hơn một canh giờ.”
“Cá đắt không?”
“Còn phải xem là loại cá gì.”
Tiểu nhị mỉm cười:
“Cá diếc với cá trắm thì rẻ, mười văn tiền một cân, cá sao đắt hơn, một cân khoảng ba mươi văn. Nghe đâu những thương nhân giàu có với người có học thức đi khắp nam bắc lui tới chợ đông ấy còn được ăn cá bắt từ dưới biển lên cơ. Nghe nói hồi Lạc Thành hãy còn phồn vinh, mỗi ngày đều có rất nhiều cá biển được vận chuyển vào thành đấy.”
Trần Tích thuận miệng hỏi:
“Thế bây giờ Lạc Thành xuống dốc rồi à?”
“Bây giờ đâu được như ngày xưa nữa, Lạc Thành chúng ta là kinh đô của của các triều đại cỗ, xa hoa phồn thịnh. Nhưng giờ sa sút rồi, chỉ có mấy ông cụ vẫn hay đem chuyện nơi này từng là kinh đô ra mà khoe khoang, nhưng ai chẳng biết thành trấn thịnh vượng nhất hiện nay là Thịnh Kinh ở phía bắc và Kim Lăng ở phương nam.”
Tiểu nhị mở lồng hấp ra, làn hơi trắng phả vào mặt, hắn lấy giấy nhám bọc một cái bánh bao đưa cho Trần Tích:
“Đây, bánh của ngươi.”
Trần Tích cầm lấy bánh nhưng không ăn luôn, mà hắn xoay người lại đặt bánh lên bậc cửa của y quán, sau đó mới khom lưng nhấc đòn gánh với thùng nước lên, lảo đảo đi vào trong y quán.
Mèo đen nhảy từ trên mái nhà xuống trước cửa y quán, nó ngửi chiếc bánh rồi nghễnh đầu lên bỏ đi, dường như không định tiếp nhận ý tốt của Trần Tích.
Nhưng mới đi được vài bước, nó lại quay lại ngậm cái bánh bao lên.
Nó đứng trước cửa y quán, nhìn bóng lưng Trần Tích gánh nước đi vào sân sau, như cũng muốn đi vào xem, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
…
Kể từ khi Xa Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh đánh nhau đến tận sân sau thì không còn bước chân vào sảnh chính, sư phụ không ở nhà, hai người bọn họ làm biếng, không muốn làm việc.
Trần Tích được yên ổn cũng mừng, khi nào đói thì vào phòng bếp ăn bánh bột ngô, khi nào khát thì đi múc một gáo nước đun sôi lên uống, lúc có người bệnh mang đơn thuốc đến thì hắn lấy thuốc cho, còn ai muốn khám bệnh thì từ chối.
Cả ngày hôm nay hắn gần như dành toàn bộ thời gian cho việc học Y Thuật Tổng Cương, chẳng qua chỉ học phần ngoại thương.
Không biết qua bao lâu, Trần Tích nằm nhoài lên quầy ngủ gục từ lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại thì trông thấy con mèo đen của Vãn Tinh Uyển đang ngồi trên quầy và lặng lẽ nhìn mình.
Bộ lông của nó lộn xộn hết cả, trên cổ còn có một vết thương mới hãy còn chảy máu.
Trần Tích nở nụ cười, hắn giơ tay lên chào hỏi mèo đen:
“Sao đi đường không phát ra âm thanh gì thế, lại bị đánh à?”
Mèo đen quật cường ngẩng đầu lên.
Dáng vẻ ấy của nó giống hệt mấy thằng con trai đánh nhau xong thì gân cổ lên cãi: Tên kia cũng bị đánh tơi bời!
Trên thực tế toàn là cái cớ của kẻ thua cuộc thôi…
“Ngươi chờ ta một lát.”
Trần Tích đi vào phòng bếp lấy que mồi lửa lấy lửa rồi thắp ngọn đèn bằng cặn dầu trên quầy gỗ trong sảnh chính.
Ngọn lửa nhỏ bé chập chờn, không thể để chiếu sáng cả căn phòng mà chỉ đủ để soi tỏ mảnh không gian nho nhỏ của người và mèo.
Trần Tích thổi tắt lửa trên mảnh gỗ mỏng, lải nhải:
“Ngày nào ngươi cũng đánh nhau với con mèo của Vân phi, Tĩnh phi không giúp ngươi chữa thương à? Nếu không hay là ngươi trốn nó đi đã, bằng không ngươi bị nó đánh chết mất.”
Mèo đen ngẩng đầu lên, giống như không phục.
“Ngươi đừng không phục.”
Trần Tích khoa tay múa chân:
“Ngươi bé con con thế này, chắc là chưa đến một tuổi đâu nhỉ, còn nó lớn thế kia, ngươi không thắng được nó cũng là bình thường thôi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ ngươi nắm chắc sẽ đánh thắng thì có thể đi tìm nó.”
Nói đến đây, giọng nói của Trần Tích trở nên nghiêm túc:
“Nhưng phải nhớ, lần sau nhất định phải tung một đòn chết ngay, không thể để cho nó có cơ hội xoay chuyển tình thế.”
Mèo đen nghe thế, ánh mắt của nó như hiện lên vẻ suy tư.
Trần Tích nghi ngờ:
“Ngươi nghe hiểu những gì ta nói thật đấy à.”
Mèo đen không phản ứng gì.