Chương 28: Cười Nhạo Ta Phải Không?

Trần Tích đứng bên cạnh giếng nước, lắc đều cần gỗ để thả một thùng xuống. Ngay khi hắn đang chuẩn bị kéo thùng lên thì nhận ra rằng con mèo đen đã nhảy xuống từ mái nhà, đến gần cạnh giếng rồi nhìn lên đầu hắn.

"Ngươi...,"

Trần Tích suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi:

"Ngươi muốn viên đan này phải không? Đây, cho ngươi đó."

Hắn mở lòng bàn tay ra rồi đặt viên đan trong lòng bàn tay. Lần này thì hắn thật sự nghiêm túc, không còn chơi đùa với con mèo nhỏ nữa.

Nhưng con mèo đen chỉ đứng ở mép giếng, mỉm cười một cách méo mó như có phần khinh miệt hành động của Trần Tích

"Chắc chắn ta sẽ không để bản thân làm trò đùa của ngươi nữa đâu!"

"Chờ đã, có phải ngươi đang cười nhạo ta không?"

Trần Tích không ngờ rằng hắn có thể nhìn thấy biểu cảm nhân tính như vậy trên khuôn mặt của một con mèo... Hắn quét mắt một lượt qua con phố vắng vẻ, cuối cùng, hắn quyết định đặt viên đan xuống đất và lùi lại ba bước:

"Đây, ngươi tự lấy đi."

Động vật hoàn toàn có bản năng riêng của từng loại. Bọn chúng dường như tự biết điều thứ gì có thể ăn được hoặc thứ gì không thể ăn, thậm chí là khi bị trúng độc thì bọn chúng cũng tự tìm cách giải quyết. Tuy nhiên, con người lại thiếu đi bản năng tuyệt vời như vậy. Chúng ta dám ăn tất cả, thậm chí còn vui vẻ ăn thử nấm độc... Vậy nên, Trần Tích không lo lắng về việc con mèo sau khi ăn viên đan sẽ gây ra hậu quả gì. Hắn chỉ muốn biết tại sao con mèo lại bị hấp dẫn bởi viên đan đó và điều gì sẽ xảy ra sau khi con mèo nuốt viên đan đó…

Mọi thắc mắc của hắn về Băng Lưu sẽ được giải đáp nhờ con mèo này.

Mèo đen tiến lại gần giếng nước một cách thận trọng. Thỉnh thoảng nó nhìn viên đan rồi lại ngước lên, chăm chú nhìn Trần Tích. Sau một hồi lưỡng lực, cuối cùng nó cũng tiếp cận đuợc viên đan rồi nhẹ nhàng ngửi nó.

"Ngươi ăn đi”. Trần Tích nhìn nó chăm chú. Trong mắt lộ rõ một tia hi vọng.

Nhưng khi con mèo đen vừa định mở miệng để cắn thì từ viên đan bất ngờ trào ra một đám khói uốn lượn như con rắn. Nó xoay chuyển mạnh mẽ như một sinh vật sống rồi dùng một lực vô hình để đẩy con mèo ra xa!

"Ồ?"

Trần Tích bị sự kiện siêu nhiên trước mắt làm cho kinh ngạc. Hắn chắc chắn rằng có một thế lực vô hình từ viên đan đã đẩy con mèo ra xa!

Con mèo nhỏ gầy gò sợ hãi cong lưng lên nhằm sẵn sàng đáp trả lại sự tấn công của viên đan. Toàn thân nó run rẩy không dám lại gần nữa.

"Tại sao lại xảy ra chuyện này?" Trần Tích tự hỏi, trong lòng vô cùng bối rối.

Lúc này, tiếng bước chân của ngựa đột ngột vang lên từ xa, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Trần Tích quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe ngựa đang lao về hướng của y quán. Xe ngựa chạy qua trước mặt hắn, người lái xe trông có vẻ rất lo lắng. Chắc hẳn người nhà của họ đang gặp chuyện nghiêm trọng

"Hình như họ đến tìm sư phụ, ta phải về ngay." Trần Tích thầm nghĩ.

"À, ngươi..."

Nhưng ngay khi hắn vừa quay đầu lại thì con mèo đen đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại viên đan nằm lăn lóc trên mặt đất.

Trần Tích không bận tâm về con mèo đó nữa, hắn nhanh chóng trởi về cùng với chiếc gánh.

Chiếc xe ngựa ban nãy đang đậu ở phía ngoài cửa nhà thuốc. Hai con ngựa to lớn trông vô cùng mạnh mẽ. Bọn chúng sở hữu cơ bắp chắc chắn trải dài từ đầu đến chân, lông xơ mượt cũng được chủ nhân của chúng chải chuốt gọn gàng và sạch sẽ.

Thân xe được làm từ gỗ, phía trên đó còn khắc hoa văn chim sẻ bằng vàng. Phần đuôi của con chim kéo dài đến tận cuối xe. Những hoạ tiết được khắc trên đó phải nói là tinh hoa và sắc xảo.

Trần Tích nhìn về phía gần đó thì phát hiện ra Xà Đăng Khoa đang cùng người lái xe vận chuyển hành lý lên xe.

Trần Tích lại gần và hỏi, trên vai hắn vẫn đeo một chiếc gánh:

"Có chuyện gì vậy?"

Xà Đăng Khoa đáp lại, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ phấn khích:

"Sư phụ sẽ đi chữa bệnh cho người ta."

"Chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi mà trông ngươi lại vui vẻ như vậy?"

"Tất nhiên là vui rồi!"

Xà Đăng Khoa nói thấp giọng:

"Mỗi lần sư phụ đi thì ít nhất cũng phải mất mười ngày hoặc nửa tháng. Trong thời gian đó, chúng ta không chịu sự đánh đập hoặc bị chửi mắng, cũng không phải lo lắng về việc học hành. Chẳng lẽ điều này không làm ngươi vui à? Khi đó, chúng ta còn có thể đi cùng nhau đến khu chợ phía Đông, đến con phố áo đỏ... Nếu anh trai ta giúp một nhà quý tộc tổ chức tiệc thì ta có thể sẽ kiếm cho các một vé vào xem kịch miến phí. Ta nghe nói hôm trước gánh nhạc của Lê Viên Gia còn quay lại tổ chức tiệc nữa kìa!"

"Sư phụ đi chữa bệnh cho ai vậy?" Trần Tích tò mò hỏi.

Xà Đăng Khoa thì thầm:

"Nghe nói là một tên nội gián bí mật của Cảnh triều đã bị bắt khi đang điều tra thư mật cho quân đội và một số thành viên của Lưu gia đã bị giam trong nhà tù. Một trong số họ thậm chí còn bị tra tấn đến chết. Ta nghe nói lão Lưu đã mất trí sau khi nghe được tin tức này rồi ngất đi. Mạng sống của lão ta lúc này vô cùng nguy kịch.”