Bình minh vừa lên, mọi thứ xung quanh vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù nhạt nhòa.
Trần Tích từ từ tỉnh giấc, hắn theo thói quen quơ tay lên đầu giường để tìm chiếc điện thoại nhưng mãi mà không cầm được vào nó.
Trong một khoảnh khắc, hắn chợt nhận ra thế giới mà hắn từng sống đã không còn là nơi hắn có thể tự do quay lại mà thay vào đó, nó đã trở thành cố hương.
"Chờ một chút, không phải ta đang ở ngoài sân sao?"
Trong ký ức cuối cùng của Trần Tích, hắn đang đứng dưới cây mơ và ôm một tảng đá. Nhưng khi tỉnh dậy, hắn lại thấy mình đang ở trong Tây Sương phòng và trên người vẫn mặc bộ quần áo rách rưới của đêm trước.
Hắn tự hỏi liệu có phải sư phụ đã đưa hắn về không? Hay là hai vị huynh đệ của hắn đã làm vậy? Trần Tích không thể chắc chắn mọi chuyện vì hắn không nhớ gì cả.
Hiện tại, dòng chảy lạnh lẽo trong cơ thể hắn đang yên bình trôi dần về đan điền, không còn dáng vẻ hung dữ như đêm trước.
Trần Tích trầm tư suy nghĩ:
"Lần này Băng Lưu sẽ phun trào vì lí do gì đây? Lần đầu tiên nó xuất hiện là từ Chu Thành Nghĩa, vậy lần thứ hai là..."
Trong hai lần Băng Lưu xuất hiện, mỗi lần đều có người chế. Nhưng những người dân bình thường trong phủ của Chu Thành Nghĩa không thể tạo ra Băng Lưu và cũng không có một hầu nữ nào của Vãn Tinh Uyển đủ bản lĩnh để tạo ra dòng chảy lạnh lẽo này.
Liệu lần này có phải là do thai nhi bị sảy thai của Tĩnh Phi vừa mới sinh ra không?!
Trong khi Trần Tích đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Xà Đăng Khoa ở cuối giường bất ngờ ngồi dậy, nhắm mắt nói:
"Sư phụ, thầy cứ đánh con dến chết đi, nếu thầy đánh chết con thì sẽ không có ai chăm sóc cho sư phụ đến hết đời được nữa!"
Trần Tích lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Xà Đăng Khoa. Sau khi nói linh tinh một hồi, Xà Đăng Khoa lại nằm xuống. Hoá ra hắn chỉ đang bị mộng du…
Tiếng gà trống vẫn chưa kêu lên để báo hiệu một ngày mới.
Thật kỳ la, vốn dĩ Trần Tích đã trở về nhà vào khuya hôm qua và từ lúc đó cho đến bây giờ, hắn mới chỉ ngủ được chưa đầy bốn tiếng. Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ ra cơ thể mình tràn đầy sức sống, không một chút mệt mỏi hay thiếu ngủ.
Có lẽ sự thay đổi này là do hàng ngày hắn ta phải tu luyện Băng Lưu và kỹ thuật đứng cột đã mang lại?
Trần Tích ngồi trên giường suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng hắn lại đứng dậy, thay một bộ quần áo và mang cái thùng ra sân, thân hình mảnh mai của một cậu thanh niên trẻ tuổi đang kéo hai chiếc thùng gỗ đi ra phố An Tây.
Hôm qua, khi gia đình của Trần Tích đến để đóng học phí. Hắn đã quan sát được rằng có một cái giếng nước ở đó và mọi người trong khu phố đều đến đó để lấy nước, thậm chí còn đông đến mức nếu đến muộn sẽ phải chịu cảnh xếp hàng dài.
Trong lúc đang chuẩn bị rời khỏi nhà, Trần Tích vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy con mèo đen của Vãn Tinh Uyển đang ngồi trên mái nhà của cửa hàng tạp hoá đối diện, nó nhìn hắn một cách yên bình.
Hóa ra sự việc xảy ra hôm qua không phải là ảo giác, con mèo đen thực sự đã bị hấp dẫn bởi viên đan trong tay hắn, thậm chí nó còn không từ bỏ việc theo đuổi hắn đến mức liều mình trốn ra khỏi cung điện!
Trần Tích tiếp tục bước đi trên con đường lát đá xanh trộn lẫn cùng sớm sương. Con mèo đen vẫn tiếp tục đi trên những mái nhà lát ngói mà không phát ra một tiếng động, ánh mắt của nó luôn hướng về Trần Tích.
Trên con đường dài chỉ có một mình hắn còn trên mái nhà cũng chỉ có một con mèo đen đang đi song song với hắn…
Hai hình bóng đó cùng bước qua màn sương sớm của mùa thu, điều này cũng giống như cả hai đang bước qua một quãng thời gian khá dài
Đột nhiên Trần Tích dừng lại, hắn trực tiếp đối mặt với con mèo đang đứng trên nóc nhà rồi tò mò hỏi:
"Meo meo?"
Con mèo đen chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Có tên nào nghiêm túc mà lại đứng kêu "meo meo" đâu?
Trần Tích thấy nó không phản ứng liền gọi lại:
"Tang bưu?"
Con mèo đen: "......"
Trần Tích cố gắng đưa viên đan ra bày trước mặt:
"Có phải ngươi muốn cái này không?"
Mặc dù con mèo có vẻ như đang bị thương nhưng nó vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ cao quý nhìn Trần Tích mà không phản ứng gì như thể đang đợi chàng trai trước mặt tự nguyên dâng viên đan lên.
Trần Tích vươn tay lên.
Lần này thì có thể của con mèo đang đứng trên mái nhà lát ngói hơi chếch về phía trước, nó đang chuẩn bị nhảy xuống để ngoạm lấy viên đan. Nhưng ngay khi nó vừa thò cổ ra thì Trần Tích nhanh chóng đóng tay lại rồi giấu viên đan đi.
Con mèo đen:
"......"
Nó mở miệng muốn kêu một tiếng "meo", nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua bản tính của mình.
Cuối cùng, nó lại trở lại tư thế lạnh lùng rồi im lặng nhìn chàng trai trước mặt,
Trần Tích đặt viên đan vào gấu áo rồi tiếp tục bước về phía giếng nước. Con mèo đen vẫn lặng lẽ theo sau, ánh mắt lạnh lùng của nó nhìn chăm chú vào hắn. Vết thương mới ở trên đỉnh chân mày do sự việc đêm qua khiến nó trở nên hung dữ hơn một chút.