Vân phi điềm đạm nói:
“May mà muội muội đã tìm ra nguồn gốc của chất độc, bằng không cứ tiếp tục dùng cái cốc ấy uống nước thì nguy hiểm lắm. Ơ, ta nhớ cốc là do người nhà mẹ đẻ muội muội tặng mà? Đợt lễ tế mùa xuân mở tiệc chiêu đãi khách khứa, muội muội còn cố ý mang ra cho phu nhân nhà Lưu tử tước thưởng thức.”
Sắc mặt của Tĩnh phi hơi thay đổi.
Trong bầu không khí lạ lùng của Vãn Tinh Uyển, Trần Tích không dám nói câu nào, hắn chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mèo đen và mèo trắng vẫn đang đánh nhau, nói đúng hơn là mèo đen bị đánh từ đằng đông sang đằng tây, lại từ đằng tây bị đánh lăn sang đằng đông. Mèo đen quá nhỏ, nó không hề có năng lực phản kháng.
Quá thảm.
Mèo sống trong nhà cao cửa rộng cũng không dễ dàng gì…
Khoan đã, Trần Tích không biết có phải là ảo giác của mình không mà hắn cứ cảm thấy con mèo đen trong lúc chạy trốn thường thường nhìn về phía ống tay áo của hắn.
Hỉ Đường ma ma đứng bên cạnh Vân phi nói nhỏ:
“Phu nhân, chúng ta cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Noi xong, nàng đi ôm mèo trắng chuẩn bị rời đi.
Trần Tích ngạc nhiên không nói nên lời, hóa ra con mèo trắng là mèo của Vân phi, mèo đen là mèo của Tĩnh phi.
Dường như sứ mệnh của mèo trắng là đến đánh mèo đen.
“Không làm phiền muội muội nghỉ ngơi nữa.”
Vân phi thong dong đứng dậy:
“Trong khoảng thời gian này hạn chế ra ngoài, ở trong phòng tĩnh dưỡng đi nhé.”
Tĩnh phi im lặng vài giây:
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Vân phi mỉm cười xoay người đi, nói với một nha hoàn trẻ tuổi:
“Hỷ Bính, ngươi đi đưa… Ngươi tên là Trần Tích đúng không.”
Trần Tích cúi đầu:
“Vâng, là Trần Tích.”
“Đi đi, Hỷ Bính đưa hắn về y quán đi.”
…
Lúc ra khỏi Vãn Tinh Uyển, đêm đã khuya, bây giờ đã là giờ Sửu một khác.
Mồ hôi sau lưng Trần Tích bị gió thu thổi qua bỗng cảm thấy lạnh lẽo, hắn theo sát Hỷ Bính cô nướng, sợ đi chậm thì cành mẹ đẻ cành con.
Kiếp nạn tối nay không phải may mắn bất ngờ, nhưng lại khiến hắn thương cảm.
Trên con tàu xình xịch chạy về hướng Bắc Kinh, cha từng kể cho hắn nghe câu chuyện La Mã cổ đại diệt vong hình như là bởi vì ngộ độc chì, từ lúc đó hắn hiểu được sự nguy hiểm của ngộ độc chì, đồng thời cũng biết ngày xưa nếu dụng cụ chứa đựng trang trí sặc sỡ thì phần lớn đều dùng công nghệ phủ chì, thế nên hiện tượng nhiễm độc chì diễn ra phổ biến ở thời cổ đại.
Hỷ Bính mặc váy áo vàng nhạt, bước đi uyển chuyển như một con chim vàng anh. Nhưng có vẻ như cô nương này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, lúc đi đường, cây trâm gài trên đầu không hề đong đưa.
Hậu trạch rộng lớn vẫn nườm nượp người đi lại, các tỳ nữ trông thấy Hỷ Bính thì nhao nhao hành lễ, có thể thấy địa vị của nàng rất cao.
Khác với vẻ u ám của những người hầu tên có chữ “Xuân” trong Vãn Tinh Uyển, Hỷ Bính luôn mỉm cười hành lễ đáp lại, dường như nàng rất vui vẻ.
Đang đi, Hỷ Bính bỗng hỏi:
“Nêu cảm thấy người đưa cho Tĩnh phi chiếc cốc đó có ý gì?”
Trần Tích không đáp, hắn cũng không dám trả lời câu hỏi này, chỉ mỉm cười coi như không nghe thấy.
Hỷ Bính thấy thế thì hừ lạnh:
“Không nói thì thôi.”
Trước khi Trần Tích về y quán, Hỷ Bính cô nương quan sát hắn một lượt, rồi cười híp mắt, nói:
“Tối hôm nay quần áo của ngươi bị người của Vãn Tinh Uyển kéo rách cả rồi, ngày mai ta đến phòng may quần áo đặt may cho ngươi hai bộ mới! Nhưng ngươi phải nhớ, trong vương phủ chỉ có phu nhân nhà ta mới là hào phóng nhất, làm học đồ ở y quán chẳng có tương lai gì đâu, nếu ngươi có thể được phu nhân nhà ta ưu ái thì sau này sẽ có tiền đồ lắm.”
Trần Tích suy tư:
“Cảm ơn ý tốt của Vân phi phu nhân, không cần may quần áo cho ta đâu.”
Hỷ Bính trợn mắt xem thường, trông rất đáng yêu:
“Người khác muốn được phu nhân nhà ta coi trọng mà còn không được, vậy mà ngươi lại còn khước từ. Không được từ chối, phu nhân nhà ta ban thưởng cho ngươi, một tên học đồ nho nhỏ như ngươi lấy đâu ra tư cách từ chối, ta đi đây!”
Hỷ Bính xoay người rời đi, Trần Tích đẩy cửa đi vào y quán.
Ngay trong nháy mắt đóng cửa lại, hắn dựa vào cánh cửa và cảm thấy mệt mỏi vô cùng, từ khi đi đến thế giới này nguy cơ cứ ùn ùn kéo tới, hắn phải lên dây cót tinh thần 120% mới ứng phó được.
“Xem ra thuật Lục Hào của sư phụ chính xác thật.”
Trần Tích thở dài, bất kể người bên cạnh có tin hay không, còn hắn thì tin rồi.
Quẻ bói tối nay đích xác cực kỳ hung hiểm, chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi là sẽ rơi vào cảnh chết không có chỗ chôn.
Về sau tuyệt đối không thể bước vào vương phủ nữa, phải trốn đi thật xa.
Trần Tích kéo lê thân thể mệt mỏi, chậm rãi đi về sân sau.
Đứng bên cạnh cây hạnh, hắn nghe thấy tiếng ngáy của Xa Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh từ phòng ngủ của học đồ, hai sư huynh đệ đang ngủ say như chết.
Không một ai chờ hắn, không một ai quan tâm liệu hắn có chết ở Tĩnh vương phủ không.
Trên thế giới này không có ai giúp hắn, hắn chỉ có một mình.
Đang lúc suy tư, đột nhiên Trần Tích cứng đờ tại chỗ.
Luống khí lạnh mãnh liệt hơn hôm qua gấp bội từ đan điền nhanh chóng lan ra toàn cơ thể một cách điên cuồng, chỉ trong nháy mắt, Trần Tích cảm thấy như máu thịt và xương cốt trên người mình đều bị đóng băng.
Thuật Cõng Đá Ôm Cọc!
Trần Tích giãy giụa đứng trong sân bày ra thuật Cõng Đá Ôm Cọc nhằm chống lại dòng chảy lạnh buốt.
Nhưng luồng khí lạnh không hề rút về đan điền như ngày hôm qua mà chỉ bị áp chế và không xao động nữa.
Dòng khí nóng từ sau lăng trào dâng, giằng co với dòng khí lạnh từng chút một, Trần Tích không thể động đậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế cõng đá ôm cọc.
Cảm giác mệt nhọc và lạnh lẽo đan xen, mí mắt của hắn càng ngày càng nặng nề, một lát sau hắn đã đứng ngủ gật dưới gốc cây hạnh trong tư thế kỳ quái ấy.
Trên cành cây hạnh, một con quạ đậu xuống cành cao nhất, im lặng quan sát Trần Tích biến thành một pho tượng trong màn đêm.