Đó là sự sĩ diện của người có quyền có thế, đồng thời cũng giúp Trần Tích tranh thủ một chút thời gian để suy nghĩ về manh mối.
Xuân Hoa dẫn Trần Tích xuống dưới tầng, nàng lo lắng hạ giọng hỏi:
“Thật sự có người hạ độc à?”
Trong màn đêm, Trần Tích đứng bên cạnh ao cá trong Vãn Tinh Uyển, nhìn đàn cá chép sặc sỡ như ẩn như hiện dưới mặt nước u tối, hắn không trả lời câu hỏi của Xuân Hoa mà chỉ trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, Xuân Dung ma ma lại gọi hắn lên tầng.
Lúc này, Tĩnh phi đã khoác một chiếc áo choàng màu đỏ ngồi trên ghế dựa, tuổi chừng ba mươi ba, ba mươi tư, mái tóc chưa được búi lên mà chỉ dùng dây buộc gọn lại sau lưng.
Khuôn mặt của nàng tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm vào Trần Tích:
“Ta vừa mới nghĩ đến chuyện ngươi nói là hạ độc trong thời gian rồi, liệu có phải là hương sợi bị người nào đó động chân động tay không…”
“Không thể.”
Trần Tích lắc đầu:
“Khói tỏa ra từ hương sợi phiêu tản khắp phòng, nếu động chân động tay ở đây thì Xuân Dung ma ma cũng phải cảm thấy khó chịu mới đúng. Thế nên, chắc chắn người hạ độc lợi dụng một món đồ nào đó mà chỉ có phu nhân mới dùng, hơn nữa còn phải là vật phẩm dùng hàng ngày, bằng không một thời gian không sử dụng thì chất độc cũng sẽ bị bài trừ ra khỏi cơ thể.”
Mọi người thấy hắn nói chắc chắn như thế thì không nhiều lời thêm nữa, để mực hắn lục tìm xung quanh.
Thời gian trôi qua từng chút một, Trần Tích cầm một hộp son lên.
“Gần đây phu nhân trang điểm có dùng loại son này không?”
Hắn quan sát hộp son trong tay, mặt hộp được khảm xà cừ màu trắng hình hồ điệp, đẹp và tinh tế như một món đồ nghệ thuật.
Tĩnh phi lắc đầu:
“Kể từ khi mang thai ta không còn dùng những thứ ấy nữa, sợ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Trần Tích đặt hộp son xuống, tầm mắt lướt qua từng món đồ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được manh mối.
Dần dà, từng giọt mồ hôi bắt đầu ứa ra trên trán.
Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu được?
Ngay lúc này đây, hắn không ngừng suy nghĩ từng manh mối một, đây là cơ hội để hắn sống sót!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tinh phi mất hết kiên nhẫn:
“Vốn dĩ cho rằng ngươi đã định liệu trước, không ngờ là đang giả vờ giả vịt. Thôi, có lẽ bởi vì ngươi sợ chết nên mới khoác lác. Không cần sợ bị đánh chết, kéo ngươi ra ngoài phạt mười gậy là được rồi.”
Vân phi ngồi ngay ngắn trên ghế cũng mất đi hứng thú, nàng từ từ đứng dậy:
“Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
“Chờ đã.”
Trần Tích đột nhiên cầm một chiếc cốc màu xanh dương lên.
Chiếc cốc màu xanh biếc như nước biển, một dải xanh lục như mây mù mờ ảo vơn quanh thân cốc, chiếc cốc đẹp giống như vốn không thuộc về nhân gian.
Tĩnh phi ngồi thẳng dậy, khó hiểu hỏi:
“Chiếc cốc này có vấn đề à?”
Trần Tích hỏi một cách nghiêm túc:
“Phu nhân, có phải phu nhân nếm được mùi vị kim loại trong miệng không, cho dù đã súc miệng rồi cũng không biến mất?”
Tĩnh phi kinh ngạc:
“Sao ngươi biết? Chẳng lẽ là triệu chứng khi trúng độc?”
Cuối cùng Trần Tích cũng có thể thở phào một hơi, tức khức cơ thể thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng cực độ và từ từ thả lỏng:
“Là do ngộ độc chì.”
Xuân Dung ma ma không hiểu:
“Đó là cái gì? Ta chưa nghe về nó bao giờ.”
“Ý của ta là, chiếc cốc này có độc.”
Đối với người ở thời đại này mà nói, ngộ độc chì hãy còn rất xa lạ, nhưng Trần Tích không lạ gì với nó.
Chiếc cốc này có tên là cốc thủy tinh pha lê, là một công cụ để đựng ra đời vào thời xưa khi công nghệ chế tạo thủy tinh vừa mới được phát minh, theo ghi chép loại cốc này được sử dụng sớm nhất ở đời nhà Hán, vẻ đẹp của nó vượt lên trên thời đại, rất được giới quý tộc ưa chuộng.
Thế nhưng chiếc cốc này tuy đẹp lại có độc, đối với người trưởng thành có lẽ phải sử dụng trong thời gian dài mới phát hiện ra vấn đề, nhưng lượng độc ít ỏi đó đã đủ để gây tử vong cho thai nhi.
Mắt Vân phi sáng quắc, nàng nhìn Trần Tích với ánh mắt hứng thú: Khi thiếu niên này nói trong miệng của Tĩnh phi có mùi vị kim loại, biểu hiện của Tĩnh phi đã cho thấy rõ, thiếu niên này thật sự tìm ra được nguyên nhân trúng độc!
Tĩnh phi trầm ngâm:
“Chiếc cốc này là của ta…”
Trần Tích vội nói ngay:
“Phu nhân, đã tìm ra được nguồn gốc của chất độc rồi, về phần chiếc cốc này từ đâu mà ra thì không liên quan gì đến ta, bây giờ ta có thể đi về được chưa? Tối hôm nay mạo phạm, mong phu nhan tha thứ cho ta.”
Tĩnh phi im lặng một lát:
“Diêu thái y tìm đâu là một đồ đệ biết tiến biết lùi như ngươi thế? Yên tâm đi, hôm nay ngươi giúp ta tìm ra thủ phạm hại chết con ta, khi khác ta sẽ dùng hậu lễ đáp tạ, trong Vãn Tinh Uyển này tuyệt đối sẽ không có ai làm khó dễ cho ngươi.”
Tuy đã tìm ra nguyên nhân sảy thai, nhưng nàng vừa mới trải qua nỗi đau mất con, cho nên khó có thể vui mừng được.