Hắn tóc tai bù xù, trâm gỗ rơi xuống đất, quần áo có tiếng roèn roẹt như sắp rách.
Vân phi ngồi đoan trang, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nàng không để ý đến hắn, trong mắt những người quyền quý của thời đại này, một tên học đồ chết thì chết, không đáng để bọn họ phí miệng lưỡi.
“Khoan đã, để ta nói hết đã.”
Trần Tích giãy giụa, mở miệng:
“Tuy ta không tinh thông y thuật, nhưng nếu Tinh phi phu nhân bị người khác hạ độc thật thì ta nguyện ý tìm ra hung thủ thật sự!”
Cả tầng hai bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Trần Tích.
Vân phi đặt chén trà xuống, nhìn về phía này, nàng tò mò quan sát Trần Tích:
“Ồ? Ngươi còn có bản lĩnh ấy à?”
Nàng xem kỹ thiếu niên chật vật ấy lần nữa, chỉ cảm thấy đối phương không giống như học đồ, ánh mắt hắn càng ngày càng bình tĩnh.
Trần Tích nhanh chóng đưa ra câu hỏi:
“Xin hỏi Tĩnh phi phu nhân mang thai đã mấy tháng?”
Đằng sau bức bình phong, Tĩnh phi nhẹ giọng trả lời:
“Năm tháng.”
Trần Tích nói:
“Mang thai năm tháng thì thai nhi đã thành hình, nếu như có người dùng thuốc độc liều mạnh để hại thai nhi trong vài canh giờ ngắn ngủi thì phu nhân cũng sẽ mất mạng! Trên đời này không có loại thuốc độc nào chỉ có hại cho thai nhi mà không ảnh hưởng đến người mẹ!”
Nguyên lý của thuốc phá thai là làm giảm lượng progesterone trong cơ thể và gây co bóp dạ con nhằm đẩy thai ra ngoài, nếu dùng loại thuốc này mà muốn hiệu quả ngay trong một ngày thì nhất định phải sử dụng khi mang thai ba tháng đầu.
Còn có vài nguyên nhân khác có thể khiến cái thai năm tháng bị sảy, tình huống thứ nhất là cơ quan sinh dục của bà bầu bất thường, ví dụ như tử cung dị dạng; tình huống thứ hai là bà bầu mắc bệnh, ví dụ như cảm cúm, viêm phổi, nội tạng suy kiệt; tình huống thứ ba là tác động mạnh từ bên ngoài; tình huống thứ tư là cảm xúc của phụ nữ có thai dao động mãnh liệt, ví dụ như đau buồn hoặc sợ hãi.
Trần Tích hỏi:
“Tĩnh phi phu nhân, mấy tháng qua thân thể của ngài có cảm thấy khó chịu không?”
Xuân Dung ma ma trả lời:
“Trước đây phu nhân nhà ta khỏe mạnh lắm, mấy tháng gần đây mới cảm thấy chán ăn, lúc trước mời Diêu thái y đến khám, ông ta bảo chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai mà thôi.”
Trần Tích không lấy những lời chẩn bệnh của Diêu lão đầu làm tham khảo, hắn đã đọc Y Thuật Tổng Cương, cho dù Diêu lão đầu là thái y đức cao vọng trọng thì cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của thời đại.
Hắn hỏi tiếp:
“Dạo gần đây Tĩnh phi phu nhân có bị va chạm mạnh hoặc là cảm xúc dao động mãnh liệt không?”
Xuân Dung ma ma cười mỉa:
“Ngươi cứ hỏi linh ta linh tinh gì thế hả, phu nhân nhà ta vốn là lá ngọc cành vàng, sao có thể xảy ra những chuyện như ngươi nói được? Nếu ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian, vậy thì lát nữa không chỉ đơn giản là ăn gậy thôi đâu.”
Đột nhiên, Trần Tích nói:
“Nếu những trường hợp trên đều không phải, vậy thì chắc chắn là trúng độc rồi! Nhưng tuyệt đối không phải tối nay mới bị hạ độc, mà là bị hạ độc trong thời gian dài!
“Hửm?”
“Ngươi chắc chứ?”
…
“Sở dĩ Tĩnh phi sẽ bị sảy thai, là bởi vì nàng trúng độc mạn tính.”
Giọng nói của Trần Tích tựa như viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, làm mặt hồ dậy sóng.
Ngay cả làn khói xám tỏa ra từ lư hương bằng đồng đang cháy trên bàn trà vốn bay lên nóc phòng, giờ phút này cũng tán loạn.
Xuân Dung ma ma tiến lên một bước:
“Ngươi có chắc không? Phu nhân nhà ta sảy thai quả thực là do có người hạ độc? Nói, là ai hạ độc!”
Đằng sau bình phong có tiếng ma sát sột soạt của giường đệm, hình như Tĩnh phi chống tay ngồi dậy.
Bốn người hầu to khỏe bên cạnh Trần Tích bất giác buông tay, không kéo hắn nữa.
Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn.
Nhưng Tĩnh phi rốt cuộc có trúng độc không? Trần Tích không xác định.
Chẳng qua là trong tử cục, nếu không nói ra thứ gì đó đủ chấn động thì hắn sẽ chết ở Tĩnh vương phủ mất.
Tĩnh phi ở sau bình phong hỏi với giọng nghi ngờ:
“Ngươi chắc chắn là ta bị người khác hạ độc?”
Trần Tích không trả lời, hắn chỉ thong thả sửa sang lại quần áo nhếch nhác trên người mình, rồi bình tĩnh hỏi:
“Ngoại trừ Tĩnh phu nhân, trong Vãn Tinh Uyển còn ai cảm thấy khó chịu trong người nữa không?”
Xuân Hoa ma ma lắc đầu:
“Không có, trong vương phủ cho dù là nô tỳ thì sinh hoạt hàng ngày cũng đều được ghi lại rõ ràng, nếu có ai không khỏe thì tuyệt đối không được bước vào Vãn Tinh Uyển, để tránh lây bệnh cho thai nhi.”
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Trần Tích quay đầu về phía bình phong:
“Phu nhân, ta có thể tìm kiếm manh mối trong phòng này được không?”
“Láo xược.”
Hỉ Đường ma ma đứng bên cạnh Vân phi nổi giận:
“Một tên đàn ông bên ngoài như ngươi sao có thể lục tìm đồ trong phòng Tĩnh phi? Còn ra thể thống gì nữa…”
Tĩnh phi lên tiếng ngắn lời:
“Muốn tìm thì tìm đi, nếu thật sự tìm được nguyên nhân hại chết con ta thì lục tìm đồ đạc có là gì? Xuân Hoa, mời tiểu đại phu của y quán ra ngoài trước đi. Xuân Dung, ngươi sửa sang lại quần áo cho ta, sau khi trang điểm cho ta xong thì mời hắn vào kiểm tra.”