Học sớm một ngày, thì sẽ ít đi một ngày bị đánh đập
Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau vườn vang lên, Trần Tích lập tức cất cuốn "Tổng Quan Y Thuật" xuống dưới quầy.
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Khúc Tinh đang mặc áo rồi lén lút nhìn về phía hắn.
"Ngươi tỉnh giấc làm gì vậy?"
"Ta đang đi vệ sinh, tiện thì ghé qua xem ngươi thế nào thôi"
Lưu Khúc Tinh nở một nụ cười tinh nghịch:
"Ta cần phải nói cho ngươi biết một chuyện, nếu không thì lương tâm ta vô cùng cắn rứt."
"Đó là chuyện gì vậy?"
Lưu Khúc Tinh nói:
"Hôm nay ta bảo ngươi làm mấy việc này thật lòng là vì muốn giúp đỡ ngươi, nếu không thì ngươi không thể đóng tiền học phí và chắc chắn sẽ bị sư phụ đuổi về nhà. Ngươi đừng nghe Xà Đăng Khoa nói linh tinh, ta hoàn toàn không có ý đồ gì đâu."
Trần Tích mỉm cười và nói:
"Ngươi yên tâm đi, ta hiểu ý tốt của ngươi."
"Được, ngươi hiểu ý tốt của ta là được."
Lưu Khúc Tinh khoác lại áo và rời khỏi phòng. Trong khi đó Xà Đăng Khoa vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn lắc mạnh Xà Đăng Khoa:
"Dậy mau! Dậy mau!"
Tuy nhiên, Xà Đăng Khoa vẫn không có chút phản ứng nào.
Lưu Khúc Tinh tiếp tục:
"Ngươi có tỉnh dậy không hả! Tên Trần Tích kia đang lén lút ôn bài kìa."
Xà Đăng Khoa nghe vậy liền ngồi bật dậy, ngơ ngác hỏi:
"Hả? Có chuyện gì vậy?!"
Lưu Khúc Tinh nhanh chóng thay đổi chủ đề:
"Ban nãy khi ta vừa đi vệ sinh xong thầy Trần Tích vẫn chưa quay về phòng ngủ liền đi tìm hắn. Kết quả là ta phát hiện ra hắn đang lén lút đọc sách trong lúc chúng ta đi ngủ!"
Xà Đăng Khoa sửng sốt:
"Tên này thật đê tiện!"
"Đúng vậy! Chúng ta nên học theo hắn!"
Xà Đăng Khoa không chịu được mà gắt lên:
"Đêm hôm khuya khoắt như vậy thì học được gì chứ, tốt nhất là đi ngủ còn hơn! Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện học nữa!"
"Ừ! Không học nữa! Đi ngủ thôi!"
Nửa đêm, Xà Đăng Khoa tỉnh dậy vì muốn đi vệ sinh. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì chỉ thấy căn phòng còn lại một mình hắn.
Tên học trò cao lớn trong lòng đầy nghi hoặc nhanh chóng bật dậy, khoác áo dài và đi ra sân. Một lát sau, hắn ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy ánh đèn đỏ cam đang phát sáng từ phòng bếp.
Hắn mở cửa ra nhìn vào thì rất bất ngờ khi thấy Lưu Khúc Tinh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong phòng bếp. Hắn khoác trên người một chiếc áo dài và trên tay còn đang nghiên cứu một quyển sách về bệnh thương hàn...
"Chết tiết, sao ngươi dám…!"
Xà Đăng Khoa lao tới bịt miệng Lưu Khúc Tinh lại rồi giơ tay lên trực đánh. Trần Tích ngồi bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu, tự nghi ngờ liệu có phải chính hắn là kẻ đã gián tiếp gây ra cuộc ẩu đả này hay không.
Trong lúc bọn họ đang đánh nhau thì một cô gái cầm đèn từ đâu chạy tới với vẻ mặt vội vã. Cô ta đứng trước cửa y quán rồi hét lớn:
"Diêu thái y, Diêu thái y!"
Trên tay cô cầm một cái đèn trắng bằng giấy, trên đó viết ba chữ "Tĩnh Vương phủ".
Tiếng kêu của cô gái đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở Y quán, Xà Đăng Khoang cũng ngừng đánh Lưu Khúc Tinh và chạy ra ngoài.
Hắn bước vào phòng chính, mở cửa ra hỏi cô:
"Xuân Hoa, nửa đêm ngươi tìm đến đây có việc gì?"
Cô gái Xuân Hoa thoạt nhìn có vẻ là một thiếu nữ khoảng mười tám hoặc mười chín tuổi. Cô mặc một chiếc áo dài màu xanh lục rực rỡ, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Xuân Hoa vội vàng hỏi lại:
"Xà Đăng Khoa, Diêu thái y đang ở đâu?"
Cùng lúc đó, Diêu lão đầu bước tới, hay tay đan sau lưng, chậm rãi hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Xuân Hoa nhanh chóng trả lời:
"Phu nhân nhà ta đang xảy ra chuyện, ngươi nhanh chóng đến xem giúp ta với."
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lão Diêu nhưng chỉ thấy ông ta im lặng một hồi rồi mới đáp lại:
"Đêm nay không thích hợp để ra ngoài khám bệnh nên ta không thể đi được."
Trần Tích kêu lên một tiếng:
"Hả?"
“Đây không phải là Thái y viện chuyên biệt dành cho Tĩnh Vương phủ sao?”
Xuân Hoa lo lắng đến mức đổ mồ hôi trán. Cô vội vàng ra hiệu cho Xà Đăng Khoa, ám chỉ hắn ta giúp cô nói vài lời.
Xà Đăng Khoa vội nói:
“Sư phụ, bây giờ cũng đã qua giờ Tý và sang ngày mới rồi. Người có muốn bói thêm một quẻ không?”
Lão Diêu liếc mắt nhìn anh:
“Vậy thì bói thêm một quẻ nữa.”
Sau đó, ông ta lấy ra một đồng xu từ tay áo và tung nó lên sáu lần. Sau đó, Lão Diêu lẩm bẩm nói:
“Thiên tạo thảo mội, cương nhu sơ giao nhi nan sinh, động hồ hiểm trung, thủy lôi truân...”
Sắc mặt của ông Diêu Lão biến đổi mạnh mẽ:
"Đại hung! Không đi, không đi, nhất định không thể đi được!"
Xuân Hoa hoảng sợ đến mức muốn khóc:
“Diêu Thái y, nếu đêm nay mà ta không mời được đại phu thì ta sẽ chết mất. Hơn nữa, ta mang còn theo lệnh bài của Vương phủ nên bất kể chuyện gì xảy ra thì người của Y quán nhất định phải đến khám bệnh.”
Xà Đăng Khoa bước về phía trước:
"Sư phụ, nếu thầy thực sự không muốn đi thì con sẽ đi thay cho thầy!"
Lão Diêu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"......Trần Tích, ngươi thay ta đi."
Trần Tích hoảng hốt hỏi lại:
"Hả? Là con sao?”