Bánh ngũ cốc kết hợp với một loại rau dại không rõ khiến cho việc nuốt xuống càng trở nên khó khăn. Trần Tích lấy một chén nước từ chậu, rồi vừa uống nước vừa nhai bánh. Sau khi ăn xong, hắn cầm theo thùng nước và khăn lau bước vào phòng chính
Lão Diêu nhìn sang một cái:
"Đêm tối rồi mà còn làm việc à?"
"Con sợ không kịp việc ngày mai nên bây giờ sẽ lau sàn trước" Trần Tích giải thích.
Lão Diêu gãi gãi trán:
"Ngươi tính dùng khổ nhục kế sao? Đừng có cố gắng gây ấn tượng với ta bằng cách tự làm khổ mình, ta không dễ mềm lòng đâu."
Trần Tích chỉ mỉm cười đáp lại:
"Không có đâu sư phụ, con sẽ nhanh chóng kiếm tiền học phí để đóng cho thầy."
Hắn thực sự muốn ở lại Y quán. Cho dù ngoài kia vẫn còn mối đe dọa từ Kiểu Thỏ và Vân Dương hay thậm chí là bí ẩn về dòng chảy lạnh lẽo trong cơ thể thì đều cần hắn phải ở lại đây để tìm cách giải quyết.
Tình hình của mình sau khi đến thế giới này dường như không được tốt lắm... Nhưng hắn cũng không có gì để phàn nàn vì chỉ cần có cơ hội được sống lại một lần nữa thì cho dù có ở thế giới nào hắn cũng cam lòng.
Người ta thường nói người bi quan luôn đúng, nhưng người lạc quan mới có thể tiến về phía trước.
Trần Tích đặt thùng nước xuống đất, vắt khô cái giẻ lau rồi bắt đầu lau sàn. Nhưng ngay khi hắn vừa cúi xuống thì dòng lạnh trong cơ thể bất ngờ trào lên!
Cái lạnh thấu xương nhanh chóng cướp đi nhiệt độ của cơ thể Trần Tích.
Chỉ trong vài hơi thở, toàn thân hắn bắt đầu run lên giống như đang phải chịu đựng cái lạnh giữa mùa đông băng giá
"Dòng lạnh này rốt cuộc là thứ gì vậy? Liệu đây có phải là linh hồn oán hận sau cái chết của Chu Thành Nghĩa? Có thể khi thầy đánh chết một đồng môn nào đó, ta sẽ có cơ hội quan sát..."
Trần Tích toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố gắn thực hiện kỹ thuật “Đứng cột” để kiềm chế dòng lạnh. Thật kỳ lạ, lần này dòng chảy lạnh lẽo đó không hề có dấu hiệu rút về như thường lệ mà tiếp tục vật lộn trong cơ thể hắn như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Hắn cố gắng cảm nhận hướng của dòng lạnh rồi sau đó nhìn về phía sau quầy thì bắt gặp một loạt các ngăn tủ thuốc màu đỏ tươi.
"Điều gì đang hấp dẫn ngươi vậy?"
Trần Tích từng bước tiến về phía tủ thuốc, cho đến khi hắn mở ngăn tủ có ghi chữ "Nhân Sâm"!
Một cây nhân sâm năm mươi tuổi và chỉ có duy nhất một cây trong ngăn tủ.
Trần Tích cảm nhận sự chỉ dẫn của dòng lạnh và cố gắng chạm vào rễ của cây nhân sâm năm mươi tuổi bằng tay. Bỗng dưng, sáu chiếc rễ của nhân sâm dường như đang tan chảy và biến thành một chất lỏng kỳ lạ trong tay hắn. Một lúc sau chất lỏng đó tụ lại thành một viên đan to bằng ngón tay cái.
Chỉ một lát sau, dòng lạnh trong cơ thể hắn đã hoàn toàn rút lui không để lại một dấu vết nào!
Hả?
Cái này để làm gì vậy?
Trần Tích cầm viên đan lên rồi quan sát kỹ càng. Trong viên đan trong suốt đó dường như có một chất lỏng hơi mờ nhìn giống như một con rắn đang lưu động không ngừng.
Hắn đang phân vân liệu có nên nuốt viên đan này không nhưng sau đó lại nghĩ lại, nếu bây giờ nuốt nó thì dòng lạnh kia có trở lại trong cơ thể hắn nữa không?
Không cần vội vàng nuốt nó, dù sao viên bi cũng không thể biến mất được. Ta sẽ kiểm tra xem có thông tin gì về nó không.
Trần Tích đặt viên đan vào túi áo rồi nhìn xuống cây nhân sâm cổ thụ. Những chiếc rễ trước đó vẫn còn dày đặc mà bây giờ lại trở nên trần trụi một cách kỳ lạ.
"Liệu thầy có phát hiện ra điều bất thường không nhỉ? Với tính cách keo kiệt của thầy, nếu thấy cây nhân sâm quý này bị hỏng thì ta sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa?! Có phải thầy sẽ đuổi ta ra khỏi Y quán không?!"
Trần Tích bất giác nở một nụ cười khi nghĩ đến điều này, hắn ngay lập tức lấy ra đống biên bản tồn kho của Y quán rồi lật tìm đến trang có chứa thông tin của cây nhân sâm:
"Một cây nhân sâm năm mươi tuổi, ba lạng, mười bốn cành rễ."
Một lạng khoảng ba gam trọng lượng. Cái biên bản này được ghi chú rất cẩn thận. Nếu lão Diêu kiểm tra tồn kho thì chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề với cây nhân sâm này.
Hắn nhăn mày và đóng ngăn tủ lại, gia đình hắn vốn dĩ đã không giàu có rồi mà hắn lại tự chuốc thêm rắc rối vào thân. Không biết lão Diêu bao lâu sẽ kiểm tồn kho một lần nên hắn phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này trước khi ông ta kiểm tra tồn kho lần tiếp theo.
Tuy nhiên, vấn đề mà hắn cần giải quyết trước mắt chính là bài kiểm tra học vấn vào ngày mai.
Trần Tích không đi ngủ ngay sau khi lau sàn mà lại lấy ra cuốn "Tổng Quan Y Thuật" để đọc. Mặc dù hiện tại là quá muộn để bắt đầu học lại từ đầu nhưng hắn vẫn phải tiếp tục học.