Ba người học trò sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Thậm chí là cùng một giờ.
Dường như số phận đã đồng thời chọn họ. Đây chắn chắn là một sự sắp đặt đặc biệt nào đó.
Trần Tích nhớ lại chi tiết lão Diêu rất thích dùng sáu đồng xu để bói toán, bên cạnh đó còn có kỹ thuật ôm cột đá chống lại dòng băng. Hắn vẫn luôn cảm thấy vị sư phụ này còn giấu nhiều bí mật.
Chẳng lẽ trong thế giới này, thuật Lục Hào thực sự có khả năng huyền bí. Người ta có thể sử dụng bí thuật này để hỏi trời xanh, đất vàng hay sao?
Khi hắn đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ thì bỗng có một người trung niên mặc áo dài màu xanh đen bước vào. Lưu Khúc Tinh vội mỉm cười chào đón:
“Vương quản gia, muộn như vậy rồi ngươi đến y quán có chuyện gì sao?”
Người trung niên cúi đầu chào lão Diêu:
“Diêu Thái y, phu nhân nhà ta từ trưa ăn xong đã nôn mửa không ngừng, đến bây giờ thì đang hôn mê trên giường. Lão gia sai ta đến mời ngươi tới Vương phủ một chuyến để xem bệnh cho phu nhân. Nếu ngươi chịu đến thì nhất định sẽ được trọng thưởng.”
Lão Diêu liếc nhìn ông ta một cái, tùy tay ném sáu đồng tiền lên quầy:
“Địa hỏa minh di, phong trạch trung phu... Tối nay không thích hợp ra ngoài, ta không đi.”
*Địa hỏa minh di, phong trạch trung phu...: Dưới lửa trời, bóng tối hiện rõ. Trên sóng nước, lòng chân thành được phô bày.
Trần Tích:
“Hả?”
Quản gia lộ vẻ khó xử:
“Lão Diêu, ngươi thân là một thầy thuốc thì phải có lòng nhân từ của người thầy thuốc, sao có thể vì một quẻ bói mơ hồ mà bỏ mặc mạng người?”
"Lạc Thành rộng lớn như vậy, đại phu không thiếu mà tại sao ngươi chỉ tìm một mình ta?"
Lão Diêu nhìn chằm chằm vào người quản gia:
"Lý gia các ngươi lâu nay nổi tiếng là keo kiệt. Lần trước ta tới khám bệnh cho các ngươi cũng vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, các ngươi cũng nói sẽ có phần thưởng hậu hĩnh cho ta. Hôm đó ta đã đồng ý và đến điều trị cho phu nhân nhà ngươi, chỉ cần một mũi kim châm vào đầu của bà ta đã có thể chữa khỏi bệnh đau đầu. Nhưng sau đó các ngươi đã lật mặt, vị phu nhân nhà ngươi không hài lòng vì ta kiếm tiền quá dễ dàng, bà ta nuốt lời không cho ta chút đãi ngộ nào. Trước khi rời đi, các ngươi còn tặng ta hai con cá muối như thể đó là một phần thưởng hậu hĩnh.!"
Vương quản gia hoảng sợ đáp lại:
"Lão Diêu, phu nhân nhà ta đã có tuổi, mong ngươi hãy thông cảm cho bà ấy..."
Lão Diêu vuốt râu thản nhiên nói:
"Đừng có đưa tuổi tác ra làm lí do, phu nhân nhà ngươi có khi còn trẻ hơn ta tận ba mươi tuổi. Ta nói cho ngươi biết, từ trước đến nay ở đất Lạc Thành này chưa có ai dám đem chuyện tuổi tác ra để ép ta làm những chuyện không đáng”.
"......"
Vương quản gia lúc này không thể nói được điều gì nữa.
Lão Diêu vẫy tay:
"Xà Đăng Khoa, tiễn khách!"
Sau khi Đăng Khoa tiễn Vương quản gia ra về, hắn quay lại nói với lão Diêu:
"Sư phụ, tại sao người không để bọn con đến nhà họ khám bệnh? Một lần khám cũng có thể kiếm được một hoặc hai đồng bạc đấy chứ."
Lão Diêu tức giận quát:
"Suốt hai năm qua, đến việc bắt mạch mà các ngươi còn làm không xong. Bây giờ để các ngươi tới khám cho họ thì khác nào ta đang gián tiếp trở thành kẻ sát nhân?”
Xà Đăng Khoa nghẹn ngào:
"Sư phụ, con đã cố gắng học mà..."
Lão Diêu giơ tay lên rồi quất một roi vào cánh tay của Xà Đăng Khoa:
"Ngươi đi nấu cơm cho ta mau!"
Xà Đăng Khoa nhanh chóng chạy ra phía sân sau, Lưu Khúc Tinh thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau hắn. Dáng vẻ của hai người này hoàn toàn khác biệt, một người vừa cao lớn, vừa mạnh mẽ như một tháp sắt còn một người thì thân hình mảnh khảnh như cành cây.
Phía sân sau lúc này, Xà Đăng Khoa nói một cách trầm ngâm:
"Tiểu tử, hôm nay ngươi thực sự có hơi quá đáng rồi. Chúng ta đều là huynh đệ đồng môn, ngươi không nên coi thường người khác như vậy."
Lưu Khúc Tinh ngạc nhiên hỏi lại:
"Ta quá đáng sao? Ta đã làm gì mà lại bị nói là quá đáng, người nhà của Trần Tích không đóng tiền học phí cho hắn thì đây có phải là lỗi của ta không? Ngươi đừng quên, thầy chỉ nhận một người làm đệ tử ruột!"
Xà Đăng Khoa bắt đầu suy nghĩ, chỉ có đệ tử ruột mới có thể tiếp nhận chức vụ tại Thái Y viện, ba người bọn họ từ trước đến nay vốn đã nằm trong mối quan hệ cạnh tranh.
Cùng lúc đó, từ trong bếp phát ra một mùi hương rất thơm. Phía sân sau cũng đã được sắp xếp cẩn thận với bàn ăn và ghế ngắn. Lão Diêu bưng tô cháo gạo lên từ từ nhấm nháp.
Trên bàn còn có một đĩa dưa muối và một đĩa đậu phụ, Xà Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh ngồi trên ghế ngắn, chờ cho thầy ăn xong mới dám động đũa.
Trần Tích vì không có đủ tiền đóng học phí nên hắn không có chỗ ngồi mà chỉ có thể đứng ở một bên và nhai bánh ngũ cốc.