Chương 18: Người Nhà

Tạ Đăng Khoa và Trần Tích vẫn đang chờ đợi gia đình, mãi đến trưa mới thấy một người đàn ông rắn rỏi mang hành lý đến.

Người đàn ông có làn da đen sạm, trên người hắn ta mặc một chiếc áo ngắn, quần vải xám, tay áo xắn lên để lộ những hình xăm uốn lượn trên cánh tay:

“Em út!”

“Tam ca!” Đôi mắt Tạ Đăng Khoa sáng lên.

Người đàn ông cười sảng khoái:

“Sáng nay anh đi giúp việc ở chợ Đông nên đến trễ. Đây, mẹ chuẩn bị cho em hai dây thịt xông khói, một dây cho sư phụ em, còn một dây em giữ lại mà ăn.”

“Thịt ở đâu ra vậy?!” Tạ Đăng Khoa vui mừng hỏi.

“Anh và đại ca mấy hôm trước lên núi săn được một con lợn rừng, chỉ tiếc là con đực nên có chút mùi hôi” Tam ca cười đáp lại

Tạ Đăng Khoa cười tươi:

“Có thịt để ăn là tốt rồi, cần gì quan tâm đến mùi hôi chứ!”

“Anh phải đi đây. Tối nay có một gia đình giàu có ở chợ Đông tổ chức tiệc, anh đi giúp họ dựng sân khấu còn được xem ké một vở kịch,”

Tam ca nói xong liền quay người rời đi ngay, không một chút do dự.

Tạ Đăng Khoa cũng nhanh chóng quay về y quán. Lúc này, Lưu Khúc Tinh dựa vào khung cửa mỉa mai nói:

“Ta nghe nói thịt lợn rừng đực có mùi hôi lắm…”

Trần Tích nghe vậy liền nói kháy lại:

“Lưu Sư huynh , ngươi đúng là tên có đạo đức kém nhất trong y quán của chúng ta.”

Tạ Đăng Khoa trừng mắt nhìn Lưu Khúc Tinh:

“Ngươi có tin ta bẻ răng ngươi ngay lập tức không?”

Lưu Khúc Tinh lập tức rụt cổ lại rồi quay sang Trần Tích đánh trống lảng:

“Sao đến giờ này rồi mà gia đình ngươi vẫn chưa tới, không lẽ hôm nay họ không đến?”

Trần Tích lắc đầu:

“Ta cũng không biết nữa.”

Lưu Khúc Tinh cười vui vẻ trước sự đau khổ của người khác:

“Chắc là họ không muốn đóng tiền học phí cho ngươi nữa đâu. Mỗi tháng hai trăm văn, nếu là đối với gia đình bình thường thì đây không phải là một khoản nhỏ. Hay là ngươi thử xin sư phụ xem có thể bớt chút nào không?”

Lưu Khúc Tinh vừa dứt lời thì lão Diêu đang đứng sau quầy vừa kiểm đếm sổ sách, vừa chậm rãi nói:

“Pháp không truyền nhạt, đạo không bán rẻ, sư không cùng đường, y không gõ cửa, ta chỉ dạy người có lòng thành. Nếu gia đình ngươi cho rằng hai trăm văn là nhiều thì ngươi cũng không cần học nữa.”

“Con hiểu rồi, thưa sư phụ” Trần Tích đáp.

Tạ Đăng Khoa gãi đầu:

“Sư phụ, dù sao thì sau này chúng con còn chăm sóc người lúc tuổi già nên chí ít người cũng phải có chút tình cảm chứ.”

Lão Diêu vuốt râu, chậm rãi nói:

“Con cái đối với cha mẹ ruột còn chưa chắc đã hiếu thảo thật lòng thì ta có thể trông chờ vào các ngươi sao? Đợi đến khi các ngươi già rồi thì sẽ hiểu ra một điều, tiền mới là quan trọng nhất, tình cảm đều sẽ thay đổi, sống lâu cũng chỉ rước thêm nhục vào người, chỉ có tiền mới có tôn nghiêm. Chỉ cần gia đình các ngươi đóng học phí thì ta sẽ dạy các ngươi cái bản lĩnh, giữa chúng ta không cần nhiều tình cảm thầy trò.”

Trần Tích lặng lẽ ngồi trên ngưỡng cửa. Hắn chờ đợi từ sáng sớm đến trưa, rồi từ trưa đến chiều tối.

Mãi đến đêm hắn mới quay về y quán lúc canh ba rồi bị cơn lạnh hành hạ đến canh năm. Hắn không thể chống lại sư mệt mỏi nên đã tựa vào khung cửa ngủ quên từ lúc nào không hay.

Chẳng biết đã bao lâu, mãi đến khi có người vỗ vai thì Trần Tích mới mệt mỏi mở mắt ra.

Tạ Đăng Khoa bưng bát cơm, vừa ăn thịt xông khói vừa nói:

“Trần Tích, hay là ngươi đi ăn chút gì đi? Ta ở đây trông cho, nếu người nhà của ngươi đến thì ta sẽ gọi.”

Trần Tích không đáp lại.

Phía đối diện y quán, nhân viên của quán ăn, tiệm cầm đồ và cửa hàng gạo dầu đang chuẩn bị ra ngoài dọn dẹp để đóng cửa hàng

Một nhân viên nhìn thấy Trần Tích liền tươi cười chào hỏi:

“Tiểu Trần, đang đợi người nhà đến à?”

Hắn cười đáp lại:

“Ừ.”

Tuy nhiên, người nhà của Trần Tích vẫn không đến. Nếu như là trước kia thì cha mẹ ruột của hắn cũng không thể quên lời hẹn như vậy.

Ánh hoàng hôn cuối cùng đang lặn dần về phía Tây, người trở về nhà cũng thưa dần. Ánh sáng từ từ biến mất khỏi khuôn mặt hắn cho đến khi màn đêm buông xuống.

Có người từng nói, đừng bao giờ chờ đợi vào lúc hoàng hôn.

Trong khoảnh khắc đó, một tiếng chuông từ xa vọng lại giữa khoảng trời yên tĩnh. Mặt trời đã hoàn toàn khuất lấp, chỉ để lại một bầu trời xám xịt trông thật xa xăm, Trần Tích cảm giác như mọi thứ đang rời xa hắn lúc này.

Trần Tích chợt nhớ lại, trước khi bánh xe số phận xoay chuyển, có người từng hỏi hắn:

“Ngươi có thể chịu đựng sự cô đơn không?”

Khi đó, Trần Tích đáp lại:

“Có thể.”

Ánh hoàng hôn cuối cùng đã lặn xuống, hoàn toàn biến mất sau những ngôi nhà lộ xộ.

Trần Tích ngồi trên ngưỡng cửa đưa mắt nhìn cửa hàng cuối cùng phía đối diện đã đóng cửa. Hắn cố gắng đợi cho đến khi người đi đường cuối cùng đã trở về nhà mới bắt đầu đứng dậy, phủi bụi trên người.

Hắn vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Trở lại với thực tại, hắn nghiêm túc suy nghĩ lại về tình cảnh của mình.

Lúc này, Diêu lão đầu đang đứng sau quầy kiểm đếm sổ sách, ông ta không thèm ngẩng đầu lên, khinh khỉnh nói:

“Sao thế, người nhà không cần ngươi nữa à?”

Trần Tích nghĩ bụng sư phụ của hắn đúng là miệng lưỡi như tẩm độc. Hắn chỉ mỉm cười đáp lại:

“Sư phụ, có lẽ hôm nay họ có việc bận, ngày mai sẽ mang học phí đến.”

Diêu lão đầu lạnh lùng cười:

“Ngươi đã theo ta đến đây hai năm rồi, những nhà khác ít ra còn nhớ mang chút quà vào dịp lễ tết còn nhà ngươi thì chẳng có gì. Vậy nên dù có đóng học phí đúng hạn thì ta cũng không muốn nhận ngươi làm đệ tử nữa.”

“Thầy cho con một tháng, đến lúc đó có lẽ con không cần dựa vào gia đình cũng có thể tự nộp được học phí” Trần Tích thành khẩn nói.

Diêu lão đầu lắc đầu:

“Một lời hứa suông thì ai mà không nói được?”

Trần Tích suy nghĩ một lát:

“Mỗi tháng học phí là hai trăm văn tiền, thầy hãy cho con thêm một tháng rồi sau đó, mỗi tháng con sẽ nộp hai trăm bốn mươi văn.”

Diêu lão đầu suy nghĩ một lúc rồi rút ra sáu đồng tiền từ trong tay áo. Ông ta gieo một quẻ rồi bình tĩnh nói:

“Thế này thì có vẻ thành ý hơn... nhưng một học trò còn chưa đủ trình thu tiền khám như ngươi thì lấy đâu ra tiền?”

“Con sẽ tìm cách.”

“Hừ, nói thì hay lắm, ngươi bây giờ chỉ là một học trò, ngay cả bắt mạch cũng không xong thì dựa vào đâu mà kiếm tiền?” Diêu lão đầu vừa bấm bàn tính vừa cười nhạo.

Lưu Khúc Tinh đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng cười nói:

“Trần Tích, hay là để ta giúp ngươi một tay?”

“Lưu sư huynh định giúp như thế nào?” Trần Tích hỏi.

“Chúng ta ba người phải luân phiên làm việc, ngày mai đến lượt ta đi lấy nước, quét sân, lau sạch sàn nhà chính. Nếu ngươi có thể giúp ta lau sàn, ta sẽ cho ngươi hai xu. Nếu có thể quét sạch sân, ta sẽ cho ngươi một xu. Còn nếu có thể lấy đầy bình nước thì ta sẽ trả ngươi hai xu. Dù không nhiều nhưng ít nhất mỗi tháng ngươi cũng kiếm được năm mươi xu.”

Lúc này cấp bậc trong đám học trò lập tức hiện ra rõ ràng.

Trần Tích:

“Được, ta sẽ giúp Lưu sư huynh làm việc.”

Tạ Đăng Khoa nhìn về phía Diêu lão đầu:

“Sư phụ, việc này có thực sự phù hợp không?”

“Miễn là có tiền đóng học phí thì các ngươi muốn làm gì cũng được.” Diêu lão đầu bình tĩnh nói

Tạ Đăng Khoa nhìn về phía Trần Tích:

“Ngươi không tức giận sao? Lưu Khúc Tinh đối xử với ngươi chẳng khác gì một tên giúp việc.”

Trần Tích mỉm cười nói:

“Lưu sư huynh cũng chỉ là đang giúp ta mà thôi.”

“Lưu sư huynh gì chứ, chúng ta ba người đều sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm thậm chí còn cùng một giờ. Ngươi nói hắn có thể làm sư huynh của ta như thế nào?” Tạ Đăng Khoa khinh bỉ nói.

Trần Tích ngơ ngác một chút, tại sao vị Đại y này phải chọn ba người cùng bát tự để nhận làm học trò chứ?