Chương 17: Ta Không Thấy Có Gì Đặc Biệt Cả

Gia đình…

Kể từ khi đặt chân vào thế giới xa lạ này, Trần Tích chỉ có thể thận trọng khám phá, cảm nhận sự huyền bí và nguy hiểm của nó.

Mỗi bước đi của hắn như đang bước trên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu.

Chính vì vậy mà hai chữ "gia đình" luôn có một sức hút đặc biệt đối với hắn.

Trần Tích rõ ràng nhận thức được rằng cái gọi là gia đình chỉ là gia đình của thân thể này, còn bản thân hắn chỉ là một kẻ lạc lối đến từ một thế giới khác. Sau khi chủ nhân của thân thể này qua đời thì linh hồn của hắn đã nhập vào thân xác của người đó.

Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn luôn tò mò một điều... Liệu rằng, sau khi cha mẹ của hắn qua đời thì họ có đến thế giới này không?

Sau buổi học sáng, ba anh em Trần Tích ngồi chồm hổm bên cạnh chiếc chum nước lớn ở góc đông nam của sân để rửa mặt.

Hắn nhặt một cành liễu rồi vót nhánh cây thành hình cái chổi, bắt chước theo các hai vị huynh đệ khác làm động tác đánh răng.

Vị sư huynh cao lớn, người đã ngủ rất say đêm qua, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mặt nhăn nhó kêu ca:

“Hôm nay sư phụ chắc hẳn là có tâm trạng xấu nên mới đánh chúng ta đau đến như vậy. Từ lúc sinh ra tới giờ, cha ta cũng chưa bao giờ đánh mạnh như vậy! Tốt nhất là không nên chọc giận sư phụ.”

Trần Tích nhổ nước muối trong miệng ra, hỏi lại một cách thăm dò:

"Không lẽ luyện cái này có tác dụng thật?"

Lưu Khúc Tinh bĩu môi:

"Có ích gì chứ? Chúng ta đã luyện tập ở đây được hơn một năm rồi mà ta chẳng cảm nhận được gì cả, ngươi có cảm giác gì không?"

“Ta không thấy gì đặc biệt cả.” Trần Tích lắc đầu

Đến giờ phút này thì hắn hoàn toàn chắc chắn rằng dòng khí ấm áp kia chỉ mình hắn mới có thể cảm nhận được.

Vị sư huynh cao lớn vừa đánh răng vừa hỏi:

“Lưu Khúc Tinh, lát nữa mẹ ngươi tới có mang theo mấy cái bánh quẩy ngon như lần trước không?”

Lưu Khúc Tinh gầy gò lườm một cái, hắn nhổ nước súc miệng rồi càu nhàu:

“Tạ Đăng Khoa, ngươi hãy bớt nghĩ tới đồ ăn mà mẹ ta mang tới đi.”

Tạ Đăng Khoa cảm thấy không vui khi nghe vậy, hắn cằn nhằn:

“Chúng ta đều là huynh đệ đồng môn, ta ăn chút đồ của ngươi thì có sao?”

Trần Tích cười lớn:

“Đúng vậy, ăn chút đồ của ngươi thì có sao?”

Lúc này, lão Diêu xách roi tre từ phòng chính bước ra, lớn tiếng nói:

“Các ngươi vẫn còn tâm trạng nói cười như vậy thì ngày mai ta sẽ kiểm tra học vấn để xem các ngươi còn cười nổi không. Hãy nhanh lên rồi quay vào chính đường học bài đi!”

Sau khi rửa mặt xong, ba vị huynh đệ chưa kịp ăn sáng đã ngồi xếp hàng trên ngưỡng cửa của y quán, trên tay mỗi người cầm một quyển y thư.

Thực ra, tâm trí của họ lúc này đều không đặt vào sách vở mà chỉ chờ gia đình mang tiền và đồ ăn đến. Duy chỉ có Trần Tích lặng lẽ lật từng trang sách vì hắn biết bản thân còn quá nhiều thứ cần phải bổ sung.

Tạ Đăng Khoa nói:

“Sư phụ ngày mai kiểm tra học vấn, huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Vậy nên không ai được lén lút ôn tập, các ngươi đã nghe rõ chưa?”

Lưu Khúc Tinh đảo mắt, nói:

“Dạo này ta chưa lật quyển sách nào, mấy thứ sư phụ dạy trước đây ta cũng quên hết rồi.”

Tạ Đăng Khoa cười lạnh, tay nắm chặt lại thành nắm đấm rồi nói:

"Vậy thì ngươi nên thành thật khai báo với thầy!"

Lưu Khúc Tinh co cổ lại rồi cãi:

"Tại sao ngươi không nói gì về Trần Tích, sáng nay hắn là kẻ ít bị đánh nhất!"

Tạ Đăng Khoa gập cuốn sách trong tay Trần Tích lại rồi nói:

"Đừng cố đọc mấy thứ này nữa, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau chịu phạt. Ông của ta đã nói ta sống thọ đến 70 tuổi nên là ngày mai thầy sẽ không thể đánh chết ta đâu!"

Trần Tích mỉm cười đáp lại:

"... Ngươi không đùa ta đấy chứ?"

Trần Tích cảm thấy thời gian dường như đã quay về những tháng ngày còn học cấp ba tuy rằng khắc nghiệt nhưng vô cùng đẹp đẽ. Mọi người đều cùng nhau đi học, cùng về nhà sau giờ học, cùng ra sân tập thể dục và cùng chịu sự quở trách của thầy cô.

Không lâu sau, Lưu Khúc Tinh đã chạy ra ngoài tiếp đón một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh dương.

Trần Tích nghĩ thầm trong lòng, nếu cuộc sống ở thế giới cứ tiếp diễn như vậy thì hắn có thể chấp nhận được không? Có vẻ như cũng không đến mức quá tệ.

Khi nhìn thấy Lưu Khúc Tinh, người phụ nữ liền mỉm cười, dịu dàng hỏi:

"Tiểu Tinh, dạo gần đây con có chọc tức thầy Diêu không?"

"Không, không có chuyện đó đâu, thầy rất thích con, làm sao con có thể khiến ông ấy tức giận được chứ"

Lưu Khúc Tinh vui vẻ đưa cho phụ nữ một cái bao đầy quần áo rồi nói:

"Mẹ, đây là quần áo con đã thay, mẹ giặt chúng giúp con nhé!"

Tạ Đăng Khoa ngồi trên ngưỡng cửa quan sát mọi chuyện rồi cười lạnh một tiếng:

“Ngươi thật sự không có tiền đồ, lớn tướng rồi mà còn để mẹ giặt quần áo!”

Người phụ nữ nhận lấy quần áo, đưa một hộp gỗ và một gói vải từ tay của a hoàn cho Lưu Khúc Tinh:

“Trong gói vải là tiền học tháng này và quần áo để thay. Còn chiếc hộp này là một số món điểm tâm mẹ làm cho con, hãy chia cho các huynh đệ cùng ăn nhé.”

Cùng lúc đó, Trần Tích nghe thấy Tạ Đăng Khoa bên cạnh đang nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, Lưu Khúc Tinh không chia điểm tâm cho họ mà mở hộp ra ngay tại chỗ rồi nhét từng cái bánh quẩy, bánh đậu xanh vào miệng.

Nhìn Lưu Khúc Tinh nhét đồ ăn suốt hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sau khi ăn hết số điểm tâm đó hắn mới trả lại hộp cho người phụ nữ:

“Mẹ, mẹ đem hộp về đi.”

Trần Tích vô cùng ngạc nhiên trước hành động của hắn nên không kìm được mà thốt lên một tiếng:

“Hả?”

Tạ Đăng Khoa bên cạnh cũng khó chịu lẩm bẩm:

“Ngươi là cái đồ...”

Sau khi hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc thì Lưu Khúc Tinh mới vui vẻ xách gói vải quay về, khi bước qua ngưỡng cửa còn ợ một cái.

Người đi đường trên phố ngày càng đông. Giữa những tòa nhà xen kẽ, đám trẻ con đang đuổi nhau chơi đùa trong ngõ nhỏ, người phụ nữ ban nãy bưng thau ra bờ sông Lạc để giặt quần áo.

Có người lái xe bò đi về hướng đông. Con bò vừa đi vung đuôi trông rất ngộ nghĩnh, cả con phố lúc này ngập tràn trong mùi cỏ lẫn với mùi đất.

Trần Tích ung dung hòa mình vào cảnh sắc đó.