Trời đất sơ khởi, cương nhu mới giao nhau mà nạn sinh, động trong chỗ hiểm, nước sấm là quẻ truân……
Trần Tích nhớ láng máng đây là nội dung trong Kinh Dịch, song không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng cho dù không hiểu thì hắn vẫn kính sợ thuật Lục Hào của Diêu lão đầu, quẻ bói tối nay là quẻ hung mà đến cả Diêu lão đầu còn phải lui bước, nếu hắn đi thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Hắn nghi ngờ:
“Sư phụ, là bởi vì bát tự của ta đủ cứng à?”
Diêu lão đầu suy nghĩ rồi trả lời:
“Ừ.”
Trần Tích nói với giọng điệu bất lực:
“Rõ ràng bát tự của ba sư huynh đệ bọn ta giống hệt nhau!”
Diêu lão đầu nói:
“Hai người họ xảy ra chuyện thì ai nộp học phí cho ta? Ngươi không đóng được học phí, ngươi phải đi. Không muốn đi cũng được thôi, thu dọn đồ đạc về nhà luôn đi.”
Trần Tích trầm ngâm hồi lâu:
“Được rồi, ta đi.”
Xuân Hoa dẫn Trần Tích đến cổng chính của vương phủ, lúc đi đến dưới tấm biển Chính Đại Quang Minh, hai người bị thị vệ dùng kích ngăn lại:
“Lệnh bài!”
Nàng giơ lệnh bài ra:
“Đây là lệnh bài của vương phủ mời người của y quán vào phủ.”
Thị vệ lặng lẽ thu kích lại, cánh cửa màu son từ từ mở ra, phát ra âm thanh kèn kẹt.
Hai người bọn họ cúi đầu, vội vàng băng qua vương phủ rộng lớn mà sâu hun hút, bên cạnh là tường đỏ ngói xám cao vời cùng với hai tầng lầu, bên dưới mái hiên là bức vẽ kim long bốn vuốt, trong miệng ngậm tị hỏa châu.
Trần Tích thấp thỏm nhìn thị vệ mặc giáp đen nghiêm nghị, có người đứng canh gác, có người đi tuần, ánh mắt uy nghiêm quan sát xung quanh.
Xuân Hoa nhỏ giọng hỏi:
“Diêu thái y nói với ngươi về những quy tắc trong vương phủ chưa?”
Trần Tích đoán nguyên thân không có tư cách vào vương phủ, lần này là lần đầu tiên đến đây, thế nên nàng mới hỏi thế:
“Sư phụ chưa từng dạy ta, mong Xuân Hoa cô nương chỉ điểm.”
Xuân Hoa nói:
“Đến Tĩnh An Điện, Minh Chính Đường phải cúi đầu, không được nhìn ngang ngó dọc. Khi gặp phu nhân nhà bọn ta thì không được nói lung tung, hỏi gì thì ngươi đáp nấy, những gì ngươi nhìn thấy, nghe thấy trong vương phủ thì không được tiết lộ cho người khác biết.”
“Ta biết rồi.”
Hai người đi đến một chiếc cổng vòm, một đội ngũ với hơn mười người phụ nữ đi đến trước mặt, bọn họ khiêng hai cáng cứu thương bằng gỗ, hai cái cáng đều phủ vải trắng.
Những người này trông cao lớn, chắc nịch, có lẽ là nô bộc khỏe mạnh phụ trách hầu hạ ở hậu trạch trong vương phủ.
Lúc hai bên đi ngang qua nhau, một cái cáng cứu thương bởi vì lắc lư xóc nảy mà một cánh tay mảnh mai lộ ra ngoài, rủ xuống, một người phụ nữ nhét lại cánh tay ấy xuống dưới lớp vải trắng với vẻ mặt không cảm xúc, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Đội ngũ đi ra, không biết đưa hai cái xác ấy đi đâu.
Trần Tích hỏi:
“Xuân Hoa cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không, vừa rồi là chuyện gì thế.”
“Phu nhân nhà bọn ta sảy thai.”
Xuân Hoa trả lời:
“Còn hai người vừa nãy là nha đầu trong Vãn Tinh Uyển bị đánh chết.”
Trần Tích căng thẳng.
Vào lúc này, hậu trạch vẫn sáng như ban ngày, người hầu đi lại nườm nượp, không biết đang bận cái gì, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt vội vàng và u ám.
Khi đến Vãn Tinh Uyển thì đúng lúc nhìn thấy bảy, tám nô tỳ đang quỳ cạnh bức tường, không ngừng khóc lóc kêu oan, hơn mười người phụ nữ to khỏe cầm roi mây đánh liên tục lên lưng bọn họ:
“Khai mau, tối nay những ai chạm vào bữa tối của Tĩnh phi! Không nói thì đồng loạt đánh chết!”
Có người khóc nức nở:
“Nô tỳ thật sự không chạm vào mà.”
Một người phụ nữ tức giận:
“Vẫn không chịu nói à?”
Nói xong, người phụ nữ đó nắm tóc tô tì đâm vào tường, đâm chết ngay tại chỗ!
Trần Tích hơi nghiêng đầu đi, có lẽ nếu tối nay mình không ứng đối được thì đó chính là kết cục của mình.
Thế nhưng, khi hắn lại gần Vãn Tinh Uyển, đột nhiên có một luồng khí buốt giá cuồn cuộn tràn ra từ trong vườn, chảy vào trong cơ thể hắn. Luồng khí lần này cực kỳ mãnh liệt, thậm chí so với Chu Thành Nghĩa còn mạnh hơn gấp bội!
Khoan đã, dòng chảy này từ đâu mà đến? Vì cái gì mà đến?
Nếu như lần trước bị oan hồn của Chu Thành Nghĩa đeo bám là bởi vì hắn giúp đỡ Vân Dương, Kiểu Thố bắt được gián điệp Cảnh triều, lần này người chết trong Vãn Tinh Uyển không liên quan gì đến mình, tại sao lại có khí lạnh chảy vào cơ thể?
Trần Tích suy tư, dòng chảy lạnh lẽo này nhất định có điểm chung mật thiết nào đó, mình phải tìm được điểm chung ấy mới có biết được nó rốt cuộc là cái gì,
Luồng khí lạnh ấy bắt nguồn từ đâu? Vấn đề này cực kỳ quan trọng.
Hắn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Xuân Hoa đã quay đầu lại giục:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi theo ta.”
Trần Tích vội vàng đuổi theo, bên trong Vãn Tinh Uyển rộng lớn có hòn non bộ, có, có ao hồ, lầu chính trong vườn là một nhà lầu hai tầng, bên ngoài trồng đầy hoa nguyệt quý bám trên tường, dây leo xanh mướt leo lên lầu các, sau khi được cắt tỉa cẩn thận thì trông hết sức trang nhã.