Thời điểm Vương Trường Sinh học tri thức tu tiên từ các vị tộc lão, hắn đã học được cấm chế để linh thú nhận chủ.
Bởi vì không có tiền nên Vương Trường Sinh không có thuần dưỡng linh thú, đây vẫn luôn là điều mà hắn tiếc nuối. Hôm nay may mắn gặp được con yêu thử này, Vương Trường Sinh muốn để nó nhận mình làm chủ, mang lại một chút niềm vui trong cuộc sống nhàm chán.
Cổ tay hắn lắc một cái, Khổn Yêu Tác kéo con chuột màu vàng ra giữa không trung.
Con chuột màu vàng phát ra tiếng kêu “chít chít”, tứ chi không ngừng vặn vẹo.
Vương Trường Sinh ngồi xổm xuống, trong miệng niệm chú. Một lát sau, hai tay của hắn phát ra một trận hoàng quang chói mắt. Hắn đặt hai tay xuống đất, hai đạo hoàng quang chói mắt theo tay hắn chui vào trong lòng đất biến mất tăm.
Một khắc sau, mặt đất nhanh chóng hóa đá, lớp bùn đất ban đầu đã biến thành một tảng đá màu xám. Một phiến đá lớn gần một trượng đột nhiên thành hình.
Vương Trường Sinh lấy ra một cái bát sứ rồi bắt đầu niệm chú, một lượng lớn lam quang xuất hiện trên không trung, dưới tiếng niệm chú mà hóa thành từng giọt nước rơi vào trong bát sứ.
Sau đấy, hắn dùng chùy thủ rạch cổ tay, để máu tươi chảy vào trong bát sứ đang chứa nước sạch.
Vương Trường Sinh nhúng ngón tay vào hỗn hợp máu và nước trong bát sứ rồi vẽ một hoa văn huyền ảo rộng hai thước lên trên phiến đá. Đồng thời đánh một đạo pháp quyết lên trên hoa văn huyền ảo.
Hoa văn huyền ảo lập tức sáng lên rồi quay một vòng. Nó bay ra khỏi phiến đá, lóe lên rồi chìm vào trong cơ thể của con chuột màu vàng.
Vương Trường Sinh cảm thấy mình cùng con chuột màu vàng đã thành lập một mốt liên hệ đặc biệt, loại cảm giác này giống như là tay chân của hắn.
Sau khi nhận chủ, Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết. Khổn Yêu Tác buông con chuột màu vàng ra, sau khi được thả nó lập tức chạy về phía lỗ thủng trong ao nước.
Một tay Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, con chuột màu vàng hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Sau khi yêu thú hoang dã nhận chủ, dã tính khó sửa, phải từ từ thuần hóa.
Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một cái mộc bình. Mở nắp bình ra, một mùi hương nồng đậm của gạo cũng theo đó bay ra. Bên trong mộc bình có mấy hạt gạo trong suốt màu lam, tỏa ra một mùi hương kì lạ.
Con chuột màu vàng khẽ ngửi vài lần rồi xoay người lại, nheo nheo mắt nhìn mộc bình trên tay Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cười, hắn đổ nốt số hạt gạo màu lam còn sót lại trong mộc bình lên trên phiến đá. Do dự một lúc, hắn lại nhặt lại hai mươi hạt rồi cho vào mộc bình. Rồi nói với con chuột màu vàng: “Thành thật nghe lời, về sau mỗi tháng ta sẽ cho ngươi ăn một ít Lam Nguyệt Linh Mễ.”
Con chuột màu vàng nghe không hiểu lời nói của Vương Trường Sinh, nhưng nó không thể cưỡng lại mùi thơm kì lạ của Lam Nguyệt Linh Mễ. Nó do dự một lúc rồi chạy về phía Vương Trường Sinh.
Lam Nguyệt Linh Mễ là linh mễ nhất giai trung phẩm, trồng mất ba năm mới có thể thu hoạch. Trên phiến đá có tổng cộng mười hai hạt Lam Nguyệt Linh Mễ, đúng vậy, là tròn mười hai hạt.
Con đi xa ngàn dặm, lòng mẫu thân lo lắng. Qua một đoạn thời gian, mẫu thân Liễu Thanh Nhi sẽ dùng linh thạch mà bà bớt ăn bớt mặc tiết kiệm được, mua một ít Lam Nguyệt Linh Mễ rồi nhờ người đưa cho Vương Trường Sinh.
Cách mười ngày nửa tháng, Vương Trường Sinh mới có thể ăn một bát cơm nhỏ nấu từ Lam Nguyệt Linh Mễ, thời gian trôi qua thập phần túng thiếu. Nếu không phải vì muốn thuần dưỡng con linh thử này, hắn còn không nỡ lấy ra mười hai Lam Nguyệt Linh Mễ đâu!
Con chuột màu vàng thuần thục ăn hết sạch mười hai hạt Lam Nguyệt Linh Mễ.
Mười hai hạt Lam Nguyệt Linh Mễ vẫn chưa thể lấp đầy bụng nó, nó vậy mà dùng hai chân sau đứng lên như con người, trong miệng kêu “chít chít”, dường như đang biểu đạt điều gì đó.
Thông qua thần thức câu thông, Vương Trường Sinh cảm ứng được cảm xúc khao khát từ con chuột màu vàng.
“Chia cho ngươi một nửa rồi mà còn không đủ, ngươi đúng là một con quỷ tham ăn.”
Vương Trường Sinh khẽ cười một tiếng rồi lấy ra mười hạt Lam Nguyệt Linh Mễ, đặt trên lòng bàn tay.
Con chuột màu vàng không với tới, nó do dự một lúc rồi bò dọc theo ống quần Vương Trường Sinh mà leo lên trên người hắn, sau đấy nó nhảy vào lòng bàn tay Vương Trường Sinh rồi ăn hết sạch mười hạt Lam Nguyệt Linh Mễ.
“Chít chít!”
Con chuột màu vàng nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay Vương Trường Sinh, cái đuôi nó vung qua vung lại. Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được nó đang rất vui vẻ.
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi khẳng định đã ăn không ít đồ tốt, nên nhìn ngươi mới mập như vậy.” Vương Trường Sinh tóm lấy con chuột màu vàng, nói.
“Chít chít!”
Con chuột màu vàng không ngừng réo lên, dường như đang kháng nghị việc Vương Trường Sinh cười nhạo nó mập.
“Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, theo ta về nhà trước đã.” Vương Trường Sinh nhét con chuột màu vàng vào trong ngực rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Qua một năm nữa, hắn sẽ rời khỏi nơi này. Đoạn linh mạch này sẽ không dùng nữa, nhưng hắn vẫn thi triển Thổ Tường Thuật, chặn cửa hang lại.
Ra khỏi sơn động, môi Vương Trường Sinh khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một đám mây màu trắng, từ từ nâng hắn lên trên không trung rồi bay về phương xa.
Sau khi trở lại đảo Liên Hoa, Vương Trường Sinh lại quay lại với cuộc sống khổ tu nhàm chán.
Buổi sáng tu luyện pháp thuật, đả tọa tu luyện vào buổi chiều cùng buổi tối. Thời gian trôi qua tương đối nhàm chán, may mà có linh thử làm bạn nên vẫn tốt hơn so với trước kia.
Tu chân bách nghệ, trong đó ngự thú cũng là một môn kỹ nghệ. Nhưng Vương Trường Sinh ra ngoài làm việc sớm hai năm nên đối với kỹ nghệ ngự thú thì hắn cũng không biết nhiều.
Hắn không biết tên gọi của linh thử này là gì, chỉ biết là nó rất ham ăn.
Hai tháng rất nhanh đã trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, khi Vương Trường Sinh đang dùng bữa sáng còn linh thử nằm trên bàn, nó đang mải mê ăn một con Hoàng Hoa Ngư.
Mỗi lần ăn cơm, Vương Trường Sinh đều sẽ cho linh thử ăn một ít đồ ăn, từ từ chiếm được lòng tin của linh thử.
Hiện tại Vương Trường Sinh muốn đuổi nó, nó còn không nỡ rời xa Vương Trường Sinh.
Đúng lúc này, Vương Thu Sinh đột nhiên đi đến, hắn còn chưa mở miệng thì đã nhìn thấy một con chuột đang nằm trên mặt bàn, mặt hắn biến sắc, vội vàng nói: “Cửu thúc công thứ tội, là tôn nhi lười biếng. Vậy mà để chuột chạy vào phòng của cửu thúc, tôn nhi sẽ bắt nó ngay.”
Dứt lời, hắn bước nhanh về phía linh thử.
Linh thử dường như đã phát ra ra điều gì đó, trong miệng kêu “chít chít” rồi bò lên trên vai Vương Trường Sinh.
Cảnh tượng này dọa cho Vương Thu Sinh sợ hãi, hắn còn chưa kịp mở miệng thỉnh tội thì Vương Trường Sinh đã mở miệng: “Ngươi không cần ngạc nhiên, đây là linh thử do ta thuần dưỡng, gần đây sức ăn của ta tăng lên, phần lớn thức ăn đều bị nó ăn hết.”
“Linh thử! Thì ra là thế.” Vương Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa cười vừa nói: “Tôn nhi còn tưởng là chuột từ đâu chạy đến! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, linh thử của cửu thúc công có chút tương tự với Tầm Dược Thử.”
“Tầm Dược Thử! Nói cho ta một ít thông tin về Tầm Dược Thử đi!” Vương Trường Sinh lập tức hứng thú.
“Tầm Dược Thử hay còn gọi là Kim Đồng Thử, là một chủng loại biến dị của chuột đồng, thân thể mập mạp, tính cách đanh đá, giỏi về đào hang và có khứu giác nhạy bén nên có thể dễ dàng tìm được một số dược liệu quý hiếm. Những người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú sẽ thuần dưỡng Tầm Dược Thử, dùng để tìm kiếm một ít thảo dược. Trong nhà tôn nhi kinh doanh, buôn bán thảo dược nên cũng thuần dưỡng mấy con Tầm Dược Thử. Con linh thử này có ngoại hình khá giống với Tầm Dược Thử. Nếu không phải cửu thúc công nhắc nhở, sau khi tôn nhi nhìn thấy con chuột này, nhất định sẽ bắt nó lại. Một con Tầm Dược Thử có kinh nghiệm phong phú ở trên thị trường có giá mấy ngàn lượng bạc!” Vương Thu Sinh nói.
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, trách không được con linh thử này có thể đào xuyên qua ao nước, thì ra trời sinh nó đã giỏi về đào hang cùng với tìm kiếm linh dược.
“Đúng rồi, ta thấy ngươi đang vội. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Dạ, nhị cô bà đến. Người đang ở bên ngoài!”
Hai mắt Vương Trường Sinh sáng lên, không kịp chờ đợi mà hỏi: “Nhị tỷ đến rồi sao? Nàng ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp nàng.”
“Không cần, cửu đệ. Ta tự mình đi vào là được.” Một giọng nói trong trẻo êm tai của nữ tử vang lên.
Vừa dứt lời, một nữ tử mặc váy vàng đi đến.
Nữ tử mặc váy vàng khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc đen búi cao, ngũ quan thanh tú, giữa hai lông mày lộ ra mấy phần khí phách, hai con mắt sáng tỏ như sao.
Nữ tử không phải ai khác mà chính là Vương Trường Tuyết, đường tỷ của Vương Trường Sinh.