Chương 7: Kẻ Trộm Linh Thảo

Lúc này, Vương Thanh Vân dẫn theo mười mấy tên thanh niên trai tráng đuổi tới, trên tay mỗi tên đều cầm theo một cái thùng gỗ, trong thùng chứa đầy máu chó đen.

“Cửu thúc, người không sao chứ!” Vương Thanh Vân ân cần hỏi han.

Vương Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không có việc gì, quỷ vật đã bị ta tiêu diệt. Trước đây, ai sống ở nơi này?”

“Là một vị thương nhân họ Dương, hắn nuôi một vị tiểu thiếp ở bên ngoài. Nhưng mười năm trước, vị tiểu thiếp đó đã chết vì bạo bệnh. Từ đó, vị thương nhân họ Dương cũng không đến đây nữa nên căn nhà này vẫn luôn trống không.”

Một thanh niên trai tráng nhíu mày, hắn khịt khịt mũi ngửi vài cái, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nói: “Thối quá! Thứ gì mà thối như vậy?”

Vương Trường Sinh nghe xong, cũng ngửi thấy mùi thối. Mùi thối là từ bên trong giếng nước truyền đến.

Sau khi nhấc tảng đá trên miệng giếng lên, nhờ vào ánh sáng từ bó đuốc, mọi người đều nhìn thấy một bộ nữ thi bên trong giếng nước.

“Tiểu Phượng hẳn là sau khi bị người ta giết chết rồi bị vứt xác xuống giếng. Thanh Vân, hừng đông ngày mai, ngươi phái người vớt thi thể lên rồi mang đi thiêu hủy. Còn nữa, phá hủy toàn bộ ngôi nhà này. Nếu chủ nhân nơi này trở về, ngươi lấy giá gốc bồi thường cho hắn.” Vương Trường Sinh dặn dò.

“Cửu thúc, có cần niêm phong miệng giếng lại không?”

“Niêm phong lại! Trước tiên dùng gỗ cây vải đốt qua một lần. Mặt khác, hãy kiểm tra lại một lần, trong nhà của tất cả mọi người không được phép trồng cây hòe, cây dương, cây liễu, cây dâu tằm và cây bạch đàn. Nếu có, lập tức chặt. Đúng rồi, sau khi phá hủy ngôi nhà này, cho trồng thêm mấy cây đào trong sân. Thường xuyên phái người tới tưới nước, chờ cây đào kết trái, đoán chừng âm khí cũng sẽ tiêu tán hết.”

Vương Thanh Vân gật đầu, nói: “Vâng, cửu thúc. Ngày mai chất nhi sẽ phái người đi làm ngay. Sắc trời đã muộn, cửu thúc, người hãy về nghỉ ngơi đi! Nơi này cứ giao cho chất nhi xử lý là được.”

Vương Trường Sinh cũng không phản đối, hắn căn dặn thêm vài câu rồi rời khỏi.

Ngày hôm sau, sau khi Vương Trường Sinh dùng xong bữa sáng. Dưới sự dẫn dắt của Vương Thu Hiền, hắn đến từng nhà xem xét. Sau khi xác nhận không còn nơi nào âm khí nặng nữa, lúc này hắn mới yên tâm.

Buổi trưa, Vương Thanh Vân dẫn theo một đám tộc lão, lão tự mình tiễn Vương Trường Sinh và Vương Thu Sinh ra khỏi Vương gia trấn.

“Thu Sinh, ngươi trở về đảo Liên Hoa trước đi! Ta còn có chút việc muốn làm, sẽ trở về sau.” Vương Trường Sinh dặn dò.

“Vâng, cửu thúc công!” Vương Thu Sinh thành thật đáp ứng.

Sau khi Vương Thu Sinh đi xa. Môi Vương Trường Sinh khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân bỗng xuất hiện một đám mây màu trắng, nâng hắn lên rồi bay về phương xa.

Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh xuất hiện phía trên một dãy núi hoang vắng.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, đám mây màu trắng từ từ đáp xuống một sơn cốc chật hẹp.

Cách sơn cốc không xa có một sơn động cao cỡ một người, rộng bằng hai người. Thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Sau khi đi hơn trăm trượng, phía trước trở nên sáng tỏ. Một hang động có kích thước hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh.

Hang động cũng không có gì đặc biệt, một ngọn cỏ cũng không có.

Vương Trường Sinh đi đến trước một vách đá có phần bằng phẳng. Hắn đặt hai tay lên trên vách đá, trong miệng lẩm bẩm niệm chú. Một lát sau, hai tay của hắn phát ra một trận hoàng quang.

Một màn kinh người xuất hiện, một lượng lớn bùn cát từ trên vách đá rơi xuống.

Không qua bao lâu, một cái cửa hang chỉ đủ một người đi qua xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Vương Trường Sinh đi dọc theo lối vào, hắn đi tới một hang đá rộng hơn 10 trượng.

Thời điểm khi mới tới huyện Bình An, Vương Trường Sinh thực sự không chịu nổi linh khí mờ nhạt trên đảo Liên Hoa nên hắn muốn tìm một nơi có linh khí tương đối dồi dào. Vì thế, hắn đã đi khắp các ngọn núi lớn trong huyện Bình An, may mắn phát hiện sơn động này. Trong động có một đoạn linh mạch, nhưng rất nhỏ, không quá hai trượng, mà linh khí lại tương đối mờ nhạt. Dùng để tu luyện có chút miễn cưỡng.

Nói đi cũng phải nói lại, Vương gia đã sớm dò xét ba huyện thành do mình bảo hộ, nhưng cũng không có bất kì phát hiện nào.

Vương Trường Sinh có thể phát hiện đoạn linh mạch này hoàn toàn là ngẫu nhiên. Hang đá nơi có đoạn linh mạch này cách một bức tường với hang động. Lúc ấy, Vương Trường Sinh đang ở trong động tu luyện pháp thuật, trong lúc vô tình đã đánh xuyên thủng bức tường. Lúc này mới phát hiện ra đoạn linh mạch này.

Kể từ khi phát hiện ra đoạn linh mạch, mỗi khi gặp được sơn động Vương Trường Sinh đều sẽ điều khiển pháp khí chém vào vách tường, nhưng đều không có phát hiện.

Linh mạch không quá hai trượng, diện tích quá nhỏ, lại âm u không có ánh sáng, không thích hợp trồng trọt linh cốc.

Vương Trường Sinh trồng hơn hai mươi cây Hắc Nguyệt Thảo ở đây. Bình thường Hắc Nguyệt Thảo sinh trưởng ở những sơn động âm u ẩm ướt. Hắc Nguyệt Thảo 5 năm tuổi là vật liệu dùng để luyện chế giấy bùa trắng. Ở Vương gia cũng trồng không ít Hắc Nguyệt Thảo.

Môi trường trong hang đá không thể nói là ẩm ướt, nhưng Vương Trường Sinh đã đào một ao nước rộng chừng ba bốn trượng để tạo ra môi trường ẩm ướt.

Mỗi tháng, Vương Trường Sinh đều sẽ tới đây tưới nước cho Hắc Nguyệt Thảo.

Lần này, Vương Trường Sinh vừa đi vào hang đá, nụ cười trên mặt ngưng lại.

Hơn hai mươi cây Hắc Nguyệt Thảo đã biến mất tăm, trong ao cũng không còn nước.

Ba năm qua, nước trong ao chưa từng cạn. Mới một tháng không đến, nước trong ao không có khả năng cạn được.

Vương Trường Sinh bước nhanh đến bên cạnh ao nước, kiểm tra cẩn thận, phát hiện dưới đáy ao nước có một lỗ thủng to cỡ quả dưa hấu.

Hiển nhiên, nước trong ao đã chảy theo lỗ thủng này.

Vương Trường Sinh nhíu mày khi nhìn thấy lỗ thủng.

Khi ao nước lần đầu tiên được kiến tạo, hắn đã sử dụng Hóa Thạch Thuật để biến bùn đất thành đá. Theo lý thuyết mà nói, sẽ không thể nào xuất hiện lỗ thủng được. Chỉ có một khả năng, có động vật đã đào xuyên ao nước khiến nước trong ao chảy đi. Rồi con động vật đó lại ăn hết Hắc Nguyệt Thảo.

Vương Trường Sinh nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy đau nhức, ba năm vất vả cứ như vậy uổng phí.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dự định bắt con vật đã ăn Hắc Nguyệt Thảo rồi giết chết để trút giận.

Vương Trường Sinh móc từ trong ngực ra một cái bao bố, hắn mở bao bố ra rồi đặt hai cái bánh nướng xuống đất.

Hắn lẩm bẩm niệm chú. Không qua bao lâu, bên ngoài cơ thể hắn tỏa ra một trận lam quang chói mắt, bóng dáng của hắn mờ dần rồi biến mất tăm.

Sau nửa canh giờ, một con chuột mập mạp màu vàng chui ra từ trong lỗ thủng.

Nó không giống những con chuột bình thường, con chuột này có mũi tương đối dài lại có thân hình mập mạp.

Mũi của nó khẽ ngửi mấy lần rồi nhanh chóng bò ra khỏi ao nước, lao về phía bánh nướng.

Ngay tại thời điểm nó đang gặm bánh nướng thì Vương Trường Sinh xuất hiện.

Hắn giơ một tay lên, một vệt kim quang bắn ra.

Bởi vì con chuột quay lưng về phía Vương Trường Sinh nên nó vẫn chưa phát hiện ra hắn.

Kim quang nhanh chóng vòng qua con chuột nhiều vòng, quấn chặt lấy nó.

Con chuột màu vàng phát ra tiếng kêu kì quái "chít chít", nó không ngừng giãy dụa.

“Không nghĩ tới là một con yêu thử nhất giai hạ phẩm, trách không được nó có thể đào đá.” Vẻ mặt Vương Trường Sinh vui mừng.

Trên thân con chuột màu vàng có sóng linh khí nhàn nhạt. Nếu không phải Vương Trường Sinh là tu tiên giả thì hắn cũng không thể nhìn ra.

Nhưng linh khí nơi này mờ nhạt, làm sao lại xuất hiện một con yêu thử.

Chẳng lẽ là một con chuột bình thường ăn Hắc Nguyệt Thảo nên tấn thăng thành yêu thử? Mặc dù hơn hai mươi cây Hắc Nguyệt Thảo không phải là một con số nhỏ, nhưng Hắc Nguyệt Thảo chỉ có ba năm tuổi, cũng không ẩn chứa bao nhiêu linh khí. Một con chuột bình thường ăn hơn hai mươi cây Hắc Nguyệt Thảo, không đủ để tấn thăng thành yêu thử.

Chẵng lẽ ở đây có một linh mạch lớn hơn? Hang ổ của con yêu thử này tình cờ nằm ở trong linh mạch đấy. Sau một thời gian dài, nó từ từ tấn thăng thành yêu thử.

Vương Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ lại phủ định khả năng này. Nếu một con chuột bình thường dễ dàng tấn thăng thành yêu thử như vậy, gia tộc đã sớm thuần dưỡng một số lượng lớn linh thử để đem bán.

Mặc dù linh thử chỉ là linh thú cấp thấp nhất, nhưng tốt xấu gì cũng là linh thú. Ít nhất cũng có thể bán được mấy chục viên linh thạch.

Xem ra, con linh thú này chắc chắn phải có cơ duyên nào đó mới may mắn tấn thăng thành yêu thử.

“Chít chít!”

Con chuột màu vàng phát ra những tiếng kêu kì quái, tựa hồ đang kháng nghị việc Vương Trường Sinh trói nó lại.

“Ngươi ăn linh thảo do ta trồng, còn muốn ta thả ngươi đi! Từ này về sau trở thành linh thú của ta đi!” Vương Trường Sinh khẽ cười.

Mặc dù chỉ là yêu thử nhất giai hạ phẩm, nhưng nếu mang tới phường thị để bán. Ít nhất cũng phải bán được mấy chục viên linh thạch, nhưng so với giá trị của hai mươi cây Hắc Nguyệt Thảo thì Vương Trường Sinh vẫn lỗ vốn.