Chương 6: Diệt Quỷ

Giờ hợi, trong màn đêm yên tĩnh, đoán trừng rằng bách tính trên trấn đã ngủ say. Cửa tủ trong căn phòng bị đánh bay, tiểu Phượng từ trong đó bay ra.

Nàng đứng tại chỗ xoay người một vòng hóa thành một đạo thanh quang rồi bay ra khỏi phòng.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, trên trấn cũng nhuộm màu đen kịt.

Không qua bao lâu, tiểu Phượng bay tới trước cửa một căn phòng. Xuyên qua cửa sổ đang mở nàng có thể nhìn thấy năm tên thanh niên trai tráng cùng ba đứa trẻ con đang ngủ trong phòng.

Căn phòng dường như đã được dọn dẹp qua, trong phòng không có lấy một món đồ, chỉ có mấy chiếc chiếu rơm được trải trên mặt đất.

Tiểu Phượng không vội đi tìm Lý Nhị mặt rỗ để báo thù. Hiện tại, sức ăn của nàng rất lớn, tinh khí của một thanh niên trai tráng đã không thể thỏa mãn nàng.

Tám người cùng ngủ trong một căn phòng, dương khí quá nặng khiến tiểu Phượng không dám tới gần.

Nàng kiểm tra qua mấy hộ gia đình khác lại kinh ngạc phát hiện, mỗi một hộ gia đình đều không ít hơn tám người. Cả tám người đều ngủ chung với nhau trong một căn phòng, dương khí quá nặng khiến nàng không dám tới gần.

“Hôm qua vẫn là mỗi người ngủ riêng một phòng, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ rồi? Chẳng lẽ Vương gia phái người thông báo cho tiên nhân rồi?”

Tiểu Phượng âm thầm suy đoán, trong lòng nàng có chút bất an.

Nàng sống từ bé đến lớn ở Vương gia trấn nên đã từng nghe nói tổ tiên của Vương gia là tiên nhân. Khi đó nàng không tin trên đời có tiên nhân, nhưng từ sau khi nàng biến thành quỷ vật, nàng không thể không tin.

Trên đời nếu đã có quỷ vật vậy tiên nhân tồn tại cũng là chuyện rất bình thường.

“Tam ca, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.” Một thanh niên trai tráng đột nhiên tỉnh dậy rồi lay lay người đồng bạn đang nằm bên cạnh mình.

“Ngũ đệ, ngươi làm gì đó! Nửa đêm rồi, ngươi còn không ngủ sao.” Người đồng bạn ngáp một cái, không kiên nhẫn nói.

“Ta muốn đi vệ sinh, ngươi đi cùng với ta.”

“Ngươi lớn như thế rồi, sao đi vệ sinh thôi cũng phải cần phải có người đi cùng?”

“Tam bá công đã nói rồi, một phòng ngủ phải có tám người trở lên. Đi vệ sinh cũng phải đi cùng với một người nữa. Không cho tên sát nhân có cơ hội, ngươi cho rằng ta muốn ngủ cùng một phòng với ngươi sao?”

“Được rồi, được rồi. Ta đi cùng với ngươi.”

Nghe xong lời này, tiểu Phượng đã hiểu, hóa ra là đề phòng sát nhân.

Bởi vì liên tiếp có người chết trong nhà nên có không ít bách tính cho rằng đã xuất hiện sát nhân.

Nàng lại tới mấy hộ gia đình là tộc nhân Vương gia. Nàng phát hiện một phòng ngủ đều có tám người, dương khí quá nặng khiến nàng không có cách nào ra tay.

Nàng do dự mất một lúc rồi mới quyết định đi tới nhà của Lý Nhị mặt rỗ.

Lý Nhị mặt rỗ chỉ có một thân một mình, con chó đen canh cổng cũng bị nàng điều khiển tảng đá đập chết nên hắn là đối tượng thích hợp nhất để ra tay.

Tiểu Phượng lựa chọn Lý Nhị mặt rỗ làm đối tượng để ra tay còn có một nguyên nhân khác. Nếu tiên nhân của Vương gia đã đến Vương gia trấn thì đối tượng mà tiên nhân bảo hộ chắc chắn là tộc nhân Vương gia. Lý Nhị mặt rỗ cùng Vương gia không thân cũng chẳng quen, tiên nhân Vương gia không có khả năng chạy tới bảo hộ Lý Nhị mặt rỗ.

Trong nhà Lý Nhị mặt rỗ yên tĩnh, con chó đen canh cổng cũng đã chết rồi nên tiểu Phượng xông thẳng vào nhà mà không gặp trở ngại nào hết, nàng chui vào trong phòng dễ như trở bàn tay.

Lý Nhị mặt rỗ nằm trên giường ngáy o o, tiếng ngáy rất to, người hắn nồng nặc mùi rượu.

Tiểu Phượng bay tới trước giường, đang muốn hút tinh khí của Lý Nhị mặt rỗ. Một giọng nói của nam tử bỗng nhiên vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng hiện thân, đã hại nhiều người như vậy rồi. Ngươi còn không dừng tay.”

Trong lòng tiểu Phượng giật mình, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú mặc áo lam đột nhiên xuất hiện ở sau lưng mình, người đó chính là Vương Trường Sinh.

“Tu tiên giả!” Sắc mặt tiểu Phượng đại biến, trầm giọng nói.

“Nếu ngươi đã biết ta là tu tiên giả, còn không mau dơ tay chịu trói? Thức thời một chút, ta còn có thể để người khác niệm kinh siêu độ cho ngươi.” Vương Trường Sinh chắp hai tay sau lưng, nói nghiêm túc.

Nếu Vương Trường Sinh lập tức động thủ, hắn có niềm tin rất lớn có thể tiêu diệt tiểu Phượng, nhưng lại khó đảm bảo tính mạng của Lý Nhị mặt rỗ sẽ không gặp nguy hiểm.

Tuy Lý Nhị mặt rỗ không phải tộc nhân Vương gia, nhưng Vương Trường Sinh cũng không muốn hắn mất mạng.

Quan trọng nhất là tiểu Phượng chắc chắn đã phải chịu sự đối xử bất công trước khi chết. Chỉ có oán khí mới có thể biến thành quỷ vật.

Đại bộ phận bách tính ở Vương gia trấn đều là tộc nhân Vương gia. Khó có thể đảm bảo qua nhiều năm như vậy tộc nhân Vương gia không làm chuyện quá đáng đối với tiểu Phượng. Vì Tiểu Phượng giết chết tộc nhân Vương gia nên Vương Trường Sinh không thể tha cho nàng. Nhưng hắn có thể cho người niệm kinh siêu độ cho nàng.

“Hừ. Lời nói của đám đàn ông các ngươi, một câu cũng không thể tin.” Tiểu Phượng cười lạnh, nàng hất tay áo lên một cái, bàn ghế trong phòng lập tức bay lên rồi lao thẳng về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vung tay áo lên, trong tay hắn xuất hiện một thanh đoản kiếm cổ xưa.

Toàn thân của thanh đoản kiếm được làm từ 108 đồng tiền kim sắc xâu lại với nhau. Sau khi rót pháp lực vào, mặt ngoài thanh đoản kiếm sáng lên từng đạo linh văn kim sắc.

Cổ tay hắn lắc một cái, điều khiển thanh đoản kiếm chém nát những chiếc bàn ghế đang tấn công mình.

Nhân cơ hội này, tiểu Phượng lóe lên rồi lao vào trong cơ thể của Lý Nhị mặt rỗ. Thực hiện quỷ phụ thân.

Lý Nhị mặt rỗ lập tức mở hai mắt ra, hắn đứng dậy và dùng một loại giọng điệu kì quái nói: “Ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nếu ngươi có bản lĩnh thì ngươi giết luôn cả ta và hắn đi.”

Nói xong, Lý Nhị mặt rỗ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

Tay phải Vương Trường Sinh lắc một cái, một vệt kim quang bắn ra, nhanh chóng quấn lấy thân thể Lý Nhị mặt rỗ.

Kim quang rõ ràng là một sợi dây thừng kim sắc, phía trên đó trải rộng rất nhiều linh văn kim sắc.

Lý Nhị mặt rỗ chỉ cảm thấy cơ thể bị xiết chặt lại, không thể tiến lên trước một bước.

Tay trái Vương Trường Sinh giơ lên, một tấm phù triện màu vàng nhạt bắn ra, tấm phù triện lóe lên rồi dính chặt vào người Lý Nhị mặt rỗ.

Trấn Yêu Phù là phù triện nhất giai hạ phẩm. Thường dùng để trục xuất quỷ vật ra khỏi thân thể của phàm nhân.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tiểu Phượng đã bay ra khỏi cơ thể Lý Nhị mặt rỗ. Hắn lập tức ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Phượng khẽ vỗ ống tay áo, đồ đạc trong phòng lập tức bay về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vội vàng vung Kim Tiền Kiếm trong tay, chém đôi đồ đạc trong phòng.

Tiểu Phượng nhân cơ hội chui vào bên trong bức tường rồi biến mất tăm.

Vương Trường Sinh thu hồi dây thừng kim sắc, thuận theo cửa sổ đang mở mà nhảy ra ngoài. Đúng lúc nhìn thấy một đạo thanh quang bay ra khỏi nhà Lý Nhị mặt rỗ.

Môi hắn khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân bỗng xuất hiện một đám mây màu trắng, nâng hắn ta lên rồi đuổi theo đạo thanh quang.

Không qua bao lâu, thanh quang bay vào trong một tòa viện tử cỏ dại mọc dậm dạp rồi biến mất không thấy đâu.

Vương Trường Sinh vừa tới gần liền cảm nhận được âm khí nơi này rất nồng đậm.

Quỷ vật thuần âm, âm khí nơi này lại nồng đậm như vậy, rất thích hợp để tiểu Phượng ẩn thân.

Vương Trường Sinh không phải thuật sĩ Mao Sơn chuyên đuổi quỷ, trên tay hắn không có Định Quỷ Bàn nên không có cách nào xác định vị trí của tiểu Phượng.

Hắn nhìn quanh trong sân, thấy được một cây hòe. Lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, cây hòe thuần âm, khó trách âm khí nơi này lại nặng như vậy.

Hắn giơ một tay lên, một tấm phù triện màu đỏ bay ra khỏi tay của hắn rồi hóa thành một hỏa cầu to bằng nắm tay, đập thẳng vào cây hòe.

“Ầm ầm!”

Hỏa cầu nổ tung hóa thành ngọn lửa cháy cuồn cuộn, bao trùm toàn thân cây hòe. Không qua bao lâu, cây hòe bị đốt thành tro bụi, không còn sót lại một chút cặn.

Hỏa Cầu Phù là phù triện nhất giai hạ phẩm, một viên linh thạch một tấm. Vương Trường Sinh không có Hỏa linh căn nên hắn đương nhiên sẽ không tu luyện Hỏa Cầu Thuật. Chỉ có thể nhờ vào tấm phù triện này để thi triển pháp thuật thuộc tính Hỏa.

Vương Trường Sinh nhìn căn phòng đối diện với cây hòe, hắn lấy ra một tấm Hỏa Cầu Phù rồi ném về phía đó.

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa cháy bùng lên bao trùm toàn bộ căn phòng.

“Ầm ầm!”

Sau tiếng nổ lớn, một cái tủ gỗ bay ra khỏi căn phòng, lao thẳng về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh ném Kim Tiền Kiếm đang cầm trong tay về phía trước, hắn gảy mười ngón tay liên tục, có mấy đạo pháp quyết đánh lên trên Kim Tiền Kiếm. Kim quang trên Kim Tiền Kiếm lập tức tỏa sáng, hóa thành một đạo thiểm điện kim sắc, chém thẳng về phía tủ gỗ.

“Bùm!”

Sau một tiếng nổ lớn, tủ gỗ bị vỡ thành từng mảnh. Một tiếng hét thảm thiết của nữ tử vang lên, tiểu Phượng bay ra khỏi tủ gỗ.

Thân thể của tiểu Phượng dần dần biến thành trong suốt, khí tức uể oải.

Nàng muốn hóa thành một đạo thanh quang để bỏ chạy nhưng nàng lại hoảng sợ phát hiện mình không thể nào bay lên được, nàng vội vàng chạy về phía cửa sân.

Một tay Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, quang mang Kim Tiền Kiếm tăng lên rồi xoay một vòng, Kim Tiền Kiếm lóe lên rồi xuyên thủng thân thể tiểu Phượng.

Tiểu Phượng hét thảm một tiếng rồi hóa thành làn khói xanh biến mất tăm.