Chương 5: Những Chuyện Tiểu Phượng Đã Trải Qua

Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thu Sinh, dặn dò: “Thu Sinh, ngươi đi chuẩn bị một chậu máu chó đen, sẽ có tác dụng lớn đối với ta.”

“Vâng, cửu thúc công.” Vương Thu Sinh đáp ứng rồi quay người rời đi.

“Cửu thúc, sắc trời bây giờ vẫn còn sớm. Nếu cửu thúc không chê, mời cửu thúc đến nhà chất nhi nghỉ ngơi một lát.” Vương Thanh Vân thận trọng hỏi.

“Được, dẫn đường đi!”

Vương Thanh Vân mừng rỡ, vội vàng dẫn Vương Trường Sinh đi tới nhà của mình.

······

Trong một tòa tứ hợp viện nào đó cỏ dại mọc um tùm. Bên trái sân có một cái giếng nước, bên trên giếng nước được che kín bằng một tảng đá lớn. Cách giếng nước không xa có một cây hòe cao bốn, năm trượng.

Cây hòe này có cành lá rậm rạp, dưới táng cây thập phần mát mẻ.

Có hai tên nam đồng đang chơi đùa ở trong sân, ngươi đuổi ta bắt.

Một lát sau, có lẽ là bọn hắn đã chơi mệt. Hai tên nam đồng đi đến dưới gốc cây hòe ngồi hóng mát.

“Mùi gì vậy, thối quá đi!” Một tên nam đồng khoảng năm, sau tuổi khẽ ngửi vài cái, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Đại Hổ ca, nhà nhị Ngưu ở ngay sát vách. Nhà hắn nuôi mười mấy con heo to béo, chắc là mùi cứt heo.” Một tên nam đồng khác không đồng tình.

“Đây không phải là mùi cứt heo, mùi thối hình như là từ bên trong giếng nước truyền ra.” Nam đồng cất bước đi về phía giếng nước.

Đúng lúc này, một giọng nói của phụ nữ bỗng nhiên vang lên: “Đại Hổ, Đại Hổ. Ngươi ở đâu!”

“Không xong, mẫu thân ta tìm ta. Nhị Lăng Tử, ngày khác lại đi chơi với ngươi, ta phải đi trước.” Nam đồng vội vàng rời đi.

Tên nam đồng còn lại không ở lâu, cũng rời khỏi đây.

Xuyên qua một ít khe hở, có thể nhìn thấy một thi thể nữ bị thối rữa đang ngâm bên trong giếng nước. Trên thi thể đầy giòi bọ, thập phần buồn nôn.

Đối diện cây hòe là một gian phòng, cửa phòng bị đóng chặt, chỉ có một chút ánh nắng có thể lọt qua cửa sổ cũ nát.

Bên trong phòng bố trí rất đơn giản, một chiếc giường gỗ màu đỏ, bên cạnh giường gỗ là một tủ gỗ. Cửa tủ khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh đang núp ở bên trong tủ.

Bóng người màu xanh chính là tiểu Phượng đã biến thành quỷ vật.

Từ bé đến lớn, tiểu Phượng chưa từng gặp cha của mình. Nghe mẫu thân của nàng nói, cha nàng bỏ rơi hai mẹ con nàng, chuyển đến sống cuộc sống hạnh phúc với người phụ nữ khác.

Mẫu thân của nàng làm nhiều đến mức bị bệnh, sức khỏe lại không tốt, bày một tiệm bán đậu hũ, miễn cưỡng duy trì cuộc sống của hai mẹ con.

Trong nhà không có nam đinh, hai mẹ con nàng trở thành mục tiêu bắt nạt của những tên lưu manh vô lại.

Năm nàng 10 tuổi, nửa đêm có một lão vô lại say rượu chạy đến nhà của tiểu Phượng, muốn hãm hiếp mẫu thân của nàng. Mẫu thân của tiểu Phượng thề sống thề chết không theo, nàng lớn tiếng gọi hàng xóm, dọa cho lão vô lại bỏ chạy. Nhưng trong lúc mẫu thân của nàng giằng co với lão vô lại, vô tình bị lão đánh trúng khiến cho bị mù.

Sau đó, lão vô lại bồi thường cho nhà tiểu Phượng ba trăm văn tiền.

Từ đó, khi tiểu Phượng 10 tuổi đã phải gánh vác trách nhiệm của gia đình. Dưới sự chỉ dạy của mẫu thân, nàng học làm đậu hũ và kiếm sống nhờ vào bán đậu hũ.

Đến năm mười năm mười sau tuổi, nàng đến tuổi thành thân. Các bà làm mai gần như đạp phá cửa nhà của tiểu Phượng.

Tiểu Phượng kiên trì muốn dẫn mẫu thân xuất giá, lại muốn 10 lượng bạc làm sính lễ. Nhà trai đều không thể chấp nhận.

Năm tiểu Phượng 18 tuổi, nàng kết bạn với một vị công tử họ Triệu đang trên đường lên kinh thành để đi thi.

Triệu công tử vừa nhìn thấy tiểu Phượng đã yêu, hắn vỗ ngực đáp ứng hai điều kiện mà tiểu Phượng đưa ra. Thậm chí nguyện ý vì tiểu Phượng mà không vào kinh thành để đi thi. Trước tiên tổ chức hôn sự rồi tính sau.

Triệu công tử ở trên trấn ba ngày. Mỗi lần gặp mặt đều mang cho tiểu Phượng một vài món quà nhỏ. Hắn rất quan tâm tới tiểu Phượng, từ từ chiếm được trái tim của nàng.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, Triệu công tử cùng tiểu Phượng hẹn hò trong một con hẻm nhỏ. Hắn nhất thời không khống chế được, định giở trò với tiểu Phượng. Nhưng lại bị hàng xóm của tiểu Phượng là Lý Nhị mặt rỗ nhìn thấy.

Hai người đành chạy đến Dương phủ bỏ hoang để hẹn hò. Dưới lời ngon tiếng ngọt của Triệu công tử, hai người lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, đem gạo nấu thành cơm.

Triệu công tử vừa chiếm được sự trong sạch của tiểu Phượng, trong nháy mắt đã nói sẽ lên kinh thành để đi thi, sau khi lấy được công danh sẽ quay trở lại tìm tiểu Phượng. Nàng tự nhiên không đáp ứng, hai người xảy ra cãi vã. Trong cơn tức giận, tiểu Phượng muốn đi báo quan, cáo trạng Triệu công tử chiếm mất sự trong sạch của mình.

Triệu công tử liên tục khuyên nhủ, tiểu Phượng đều không đáp ứng. Nàng muốn Triệu công tử lập tức cưới nàng về nhà.

Nàng không ngốc, nếu Triệu công tử thật sự thi đậu công danh, ai có thể đảm bảo Triệu công tử sẽ trở về tìm nàng.

Triệu công tử bị tiểu Phượng ép buộc, hắn lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Hắn dùng hai tay đọc sách và viết chữ bóp cổ tiểu Phượng đến chết. Sau đó hắn mang thi thể của nàng ném xuống giếng nước rồi dùng một tảng đá che kín miệng giếng.

Bởi vì sát vách có người nuôi mười mấy con heo mập nên mùi hôi thối từ thi thể cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Tiểu Phượng chết rất oan, nàng tuyệt đối không nghĩ tới người vừa rồi còn nói lời ngon tiếng ngọt với nàng, chỉ trong nháy mắt đã bóp cổ nàng đến chết.

Oán khí của nàng rất lớn, Dương trạch bị bỏ hoang đã lâu lại không có người ở. Bởi vì trong sân có một cây hòe, đối diện cây hòe là một căn phòng, đồ dùng bên trong đều được làm từ gỗ cây hòe nên âm khí rất nặng. Tam hồn thất thách của tiểu Phượng được tẩm bổ, dần dần biến thành quỷ vật.

Sau khi tiểu Phượng phát hiện mình đã biến thành quỷ vật. Ngay đêm đó, nàng lập tức chạy về thăm mẫu thân bị mù. Điều khiến nàng đau lòng chính là người mẹ ốm yếu nhiều bệnh không có nàng chăm sóc nên đã bị chết đói.

Sự tình phát triển đến lúc này, tiểu Phượng cũng không có tâm tư hại người, nàng chỉ đi lang thang trên đường phố.

Không khéo chính là tiểu Phượng gặp lại mấy tên lưu manh vô lại đã từng ức hiếp hai mẹ con nàng. Những tên lưu manh vô lại này uống quá nhiều rượu, nói chuyện thiếu suy nghĩ, lấy cái chết của mẫu thân nàng ra để làm đề tài nói chuyện, lại thêm mắm dặm muối. Khiến nỗi oán khí trong lòng tiểu Phượng càng lúc càng lớn.

Sau khi tiểu Phượng trở lại căn phòng làm bằng gỗ cây hòe. Nàng càng nghĩ càng giận, cha nàng bỏ rơi hai mẹ con nàng, lão vô lại làm mù mắt mẫu thân nàng, Triệu công tử lừa gạt thân thể của nàng xong còn giết chết nàng khiến mẫu thân nàng bởi vậy mà bị chết đói. Sau khi mẫu thân chết còn bị đám nam nhân cười nhạo.

Đều là tại đám đàn ông thối này nên nàng mới bị người ta bóp cổ đến chết rồi vứt xác xuống giếng khiến mẫu thân nàng bị chết đói. Nàng ghét đám nam nhân này.

Trong cơn tức giận, đêm đó tiểu Phượng chạy tới nhà của một tên lưu manh vô lại rồi hút khô tinh khí của hắn.

Ngay từ đầu, tiểu Phượng chỉ muốn trút giận. Nhưng sau khi nàng hút khô tinh khí của tên lưu manh vô lại kia, nàng thấy mình dường như đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Sau khi được nếm vị ngọt, tiểu Phượng hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm cho tới. Nàng bắt đầu thường xuyên hút khô tinh khí của thanh niên trai tráng để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

Khi nàng còn sống bị người khác ức hiếp, sau khi chết sẽ phải đòi lại hết.

Tất cả những kẻ đã từng ức hiếp hai mẹ con nàng đều đáng chết.

Trong nhà Lý Nhị mặt rỗ nuôi một con chó đen, khi tiểu Phượng đến gần nhà của Lý Nhị mặt rỗ, con chó đen liên tục sủa, đánh thức Lý Nhị mặt rỗ.

Ngay từ đầu, tiểu Phượng không có cách nào bắt con chó đen ngừng sủa được bởi vì nàng quá yếu.

Nhưng sau khi nàng hút khô tinh khí của mấy tên thanh niên trai tráng, nàng phát hiện ra rằng mình có thể điều khiển vật thể, tỉ như tảng đá, khúc gỗ.

Khi nàng đến nhà Lý Nhị mặt rỗ lần nữa, con chó đen kia vẫn sủa loạn không ngừng, nó thậm chí còn muốn chạy lên cắn nàng.

Tiếng kêu của con chó đen đánh thức Lý Nhị mặt rỗ nên hắn mang con chó xích ở kho chứa củi. Điều này ngược lại giúp cho tiểu Phượng làm việc thuận tiện hơn.

Chờ sau khi Lý Nhị mặt rỗ nằm ngủ, tiểu Phượng điều khiển một tảng đá rồi dùng nó đập chết Vượng Tài. Nhưng lúc này trời đã gần sáng nên tiểu Phượng chỉ có thể trở về Dương trạch. Chờ đợi màn đêm buông xuống.

Thời gian từng giờ trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối sầm.