Chương 4: Xác Nhận Hung Thủ

Lý Nhị mặt rỗ năm nay 43 tuổi, trong nhà đứng thứ hai, bởi vì trên mặt có đầy vết sẹo rỗ nên được mọi người gọi là Lý Nhị Ma Tử, tên thật của hắn đã bị mọi người lãng quên, bởi vì tướng mạo xấu xí lại thêm chơi bời lêu lổng. Trong nhà đã chuẩn bị cho hắn nhiều mối hôn sự nhưng không có gia đình nào nguyện ý gả khuê nữ nhà mình cho Lý Nhị mặt rỗ.

Sau khi phụ mẫu Lý Nhị mặt rỗ qua đời, từ đó không có người nào quản hắn nữa. Lý Nhị mặt rỗ hành sự càng không kiêng nể gì cả.

Dù sao một mình hắn ăn cũng đủ no, cả nhà cũng không lo bị đói, nên hành sự cũng không có nhiều cố kỵ. Ở Vương gia trấn, hắn là một lên lưu manh vô lại có tiếng.

Hơn chín thành bách tích ở Vương gia trấn đều là tộc nhân Vương gia nên Lý Nhị mặt rỗ cũng không dám trêu trọc nữ quyến là tộc nhân Vương gia. Hắn đành đem ma trảo hướng về những cô nhi quả mẫu. Tiểu Phượng còn trẻ tuổi lại xinh đẹp nên không ít lần nàng bị Lý Nhị mặt rỗ ức hiếp.

Lý Nhị mặt rỗ có tà tâm nhưng lại không có gan, cộng với sự ràng buộc của tộc nhân Vương gia nên Lý Nhị mặt rỗ cũng không dám làm liều.

Sau khi tiểu Phượng mất tích, bộ khoái có tìm Lý Nhị mặt rỗ để hỏi qua mấy câu. Nên khi Vương Trường Sinh vừa mới mở miệng hỏi qua sự tình của tiểu Phượng mới khiến cho Lý Nhị mặt rỗ cảm thấy khó chịu.

“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy tiểu Phượng là lúc nào? Gần đây, trong nhà của ngươi có phát sinh chuyện gì kì quái không? Ngoại trừ nhìn trộm tiểu Phượng tắm, ngươi có từng làm chuyện gì quá đáng với tiểu Phượng không?”

Vương Trường Sinh hỏi liên tiếp ba vấn đề, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nhị mặt rỗ.

Người có tam hồn thất phách. Bình thường sau khi người chết đi, tam hồn thất phách sẽ từ từ tiêu tán. Mẫu thân của tiểu Phượng bị chết đói, thi thể cũng bị thiêu hủy, khả năng biến thành quỷ vật rất thấp. So ra, tiểu Phượng bị mất tích có khả năng biến thành quỷ vật hơn.

Nếu một người trước khi chết có oán khí, thi thể lại bị ném vào một nơi dồi dào âm khí. Sau khi chết, khả năng biến thành quỷ vật rất lớn.

Tiểu Phượng trẻ tuổi lại xinh đẹp, nếu như bị nam nhân làm nhục đến chết. Nhất định sẽ có oán khí, khả năng biến thành quỷ vật lại càng lớn.

Nếu Vương Trường Sinh đoán không sai, tiểu Phượng chắc chắn đã bị giết hại. Lúc này, nàng mới không thể trở về nấu cơm cho mẫu thân của nàng, khiến mẫu thân nàng bị chết đói.

“Hơn một tháng trước, buổi trưa ta có đi ngang qua tiệm đậu hũ của nàng, mua một ít đậu hũ về ăn. Về phần trong nhà của ta, không có phát sinh chuyện gì kì quái. Ta chỉ nhìn trộm nàng tắm chứ chưa từng làm những chuyện khác. Việc nàng bị mất tích không có liên quan tới ta.”

“Có phải là ngươi giết tiểu Phượng không, ngươi mang thi thể của nàng giấu ở nơi nào rồi?” Sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, lớn tiếng quát.

Lý Nhị mặt rỗ nghe xong lời này, hắn trở nên luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng giải thích: “Trời đất chứng giám! Lý Nhị mặt rỗ ta ngay cả gà cũng không dám giết, nào dám giết người chứ. Các ngươi cũng không thể mang chậu nước bẩn này hắt lên trên người ta được.”

“Hừ, ngươi còn dám nói dối. Lần trước, ngươi nửa đêm chạy tới nhà của tiểu Phượng, nếu không phải tiểu Phượng hét to, chỉ sợ là đã bị ngươi làm nhục. Khẳng định ngươi là người giết hại tiểu Phượng, mau nói, đỡ cho da thịt phải chịu khổ.” Vương Thiên Hổ hung dữ nói.

Lý Nhị mặt rỗ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, phản bác: “Tên béo da đen nhà ngươi, ngươi cũng không thể làm bậy. Lý Nhị mặt rỗ ta đến gà cũng không dám giết, ta nào có gan giết người chứ, lần trước là do ta uống say. Nha đầu tiểu Phượng mắt cao hơn đầu, có thể nàng đã chạy trốn cùng với tên tiểu bạch kiểm kia rồi. Dựa vào cái gì lại mang cái bô cứt này chụp lên trên đầu ta.”

Một kẻ lưu manh vô lại giống như Lý Nhị mặt rỗ, hắn sợ nhất là người trong quan phủ.

Nếu hắn thật sự bị bắt vào trong đại lao, khẳng định sẽ bị vu oan giá họa.

“Tiểu bạch kiểm? Tên này là ai? Nói rõ ràng cho ta.”

Lý Nhị mặt rỗ nhếch miệng, nói: “Một tháng trước, có một tên công tử họ Triệu đi ngang qua nơi này. Tiểu tử kia trắng trẻo lại sạch sẽ, không biết tiểu tử kia đã cho tiểu Phượng ăn mật ngọt gì. Đêm hôm khuya khoắt, ở trong một con hẻm nhỏ, tiểu Phượng lại cùng tiểu tử kia chàng chàng thiếp thiếp, nhưng mà lại bị ta bắt gặp. Hừ. Loại nữ nhân không biết xấu hổ, trước mặt lão tử thì tỏ vẻ thanh cao, mới quen biết đối phương có mấy ngày mà đã ôm ấp nhau ngay trong con hẻm nhỏ. Còn không phải khinh thường lão tử không có tiền sao?”

“Các ngươi có ai biết lai lịch của tên Triệu công tử này không? Hay là có ai đã từng gặp qua hắn chưa?” Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thanh Vân, trầm giọng hỏi.

Vương Thiên Hổ suy nghĩ một lát, có chút không dám chắc, nói: “Triệu công tử? Hắn có phải là cái tên mang theo thư đồng hay không?”

“Ta không chắc lắm, nhưng tên tiểu bạch kiểm kia xác thực có thư đồng đi theo. Tuổi nhỏ tiền nhiều, còn có kẻ hầu người hạ, khó trách nha đầu tiểu Phượng lại coi trọng hắn.”

“Một tháng trước, có mấy vị thư sinh đi ngang qua Vương gia trấn của chúng ta, trong đó có một vị thư sinh họ Triệu. Bởi vì vị Triệu công tử này ra tay hào phóng, khiến ta có ấn tượng tương đối sâu sắc đối với hắn. Nhưng ta nhớ thời điểm hắn rời đi, không hề mang theo nữ quyến!” Vương Thiên Hổ nghi ngờ, nói.

“Ngươi chắc chắn thời điểm bọn hắn rời đi không mang theo nữ quyến chứ? Nhân số có sai lệch không?”

Vương Thiên Hổ suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Tôn nhi chắc chắn. Khách điếm bọn hắn ở là do người trong nhà tôn nhỉ mở. Trừ vị Triệu công tử mang theo thư đồng, những vị thư sinh khác đều chỉ có một thân một mình. Có tổng cộng là sáu người, bọn hắn đều ở lại ba ngày. Thời điểm bọn hắn rời đi là buổi sáng, vừa đúng lúc bị tôn nhi nhìn thấy. Không nhiều cũng không ít, chính xác là sáu người, về phần trên đường bọn hắn có mang theo tiểu Phượng hay không, tôn nhi cũng không dám chắc.”

“Bọn hắn vào kinh thành để đi thi, tại sao lại trì hoãn ở trên trấn ba ngày?” Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.

“Hình như là vị Triệu công tử kia bị nhiễm phong hàn, vẫn là tôn nhi mời đại phu đến giúp hắn. Vị Triệu công tử kia ốm yếu, tay trói gà còn không chặt. Nếu như tiểu Phượng bị người ta giết hại, hắn hẳn không phải là hung thủ, hắn không có động cơ gây án.” Vương Thiên Hổ phân tích khách quan.

“Đúng rồi, ta nhớ tới một việc. Vượng Tài nhà ta bị người ta dùng tảng đá đập chết. Con mẹ nó, thật sự xúi quẩy.” Lý Nhị mặt rỗ bổ sung.

“Vượng Tài nhà ngươi có phải là một con chó đen không? Mấy ngày nay còn xảy ra chuyện gì khác thường nữa không?” Hai mắt Vương Trường Sinh sáng lên, hỏi tới.

“Làm sao ngươi biết Vượng Tài nhà ta là một con chó đen?” Lý Nhị mặt rỗ có chút kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vượng Tài là do cha ta nuôi dưỡng, đã nuôi nó hơn mười năm, răng đều đã rụng sạch, không thể cắn người được nữa, vậy nên ta cũng không xích nó. Nhưng ta không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, vừa đến nửa đêm là nó sủa không lên không ngừng. Trong cơn tức giận, ta đã xích nó nào trong kho chứa củi. Buổi sáng hôm nay thì phát hiện nó bị người ta dùng tảng đá đập chết. Không biết tên gia hỏa thất đức nào nửa đêm lại chạy tới nhà ta dùng tảng đá đập chết Vượng Tài.”

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có thể chắc chắn rằng tiểu Phượng đã chết, đồng thời nàng đã biến thành quỷ vật đi hại người.

Chó là động vật chí dương, tương ứng với mười hai con giáp trong ngũ hành là tuất thổ. Thú thổ là dương thổ, quỷ vật thuần âm, chó trời sinh đã khắc chế quỷ vật, nên đạo sĩ thường xuyên sử dụng máu chó đen để trừ tà diệt ma. Tiểu Phượng đã biến thành quỷ vật, nàng muốn tìm Lý Nhị mặt rỗ để báo thù. Nhưng khi nàng đến gần nhà của Lý Nhị mặt rỗ, đã bị Vượng Tài phát hiện khiến nó sủa loạn không ngừng.

Nếu Vương Trường Sinh đoán không sai thì chắc chắn đêm nay tiểu Phượng sẽ ra ra tay sát hại Lý Nhị mặt rỗ.

Lý Nhị mặt rỗ cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy nhiều tộc lão Vương gia cùng tụ tập lại một chỗ với nhau như vậy, lại nghĩ tới những vụ án mạng gần đây, hắn ta lo lắng mà hỏi: “Chẳng lẽ tên sát nhân kia đã giết chết Vượng Tài nhà ta sao! Chẳng lẽ hắn đã để mắt tới ra rồi?”

Vương Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không phải, huyện nha phát hiện một bộ nữ thi. Sơ bộ hoài nghi là tiểu Phượng, tìm ngươi đến là để xác nhận xem ngươi có phải là hung thủ hay không mà thôi. Hiện tại ta đã hỏi rõ ràng, tên Triệu công tử kia là người có động cơ gây án. Ngươi có thể trở về, đúng rồi, đừng công khai chuyện này ra ngoài.”

Lý Nhị mặt rỗ luôn cảm thấy có chút không đúng, thế nhưng hắn lại không tìm ra sơ hở trong lời nói của Vương Trường Sinh. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà quay người rời khỏi.

Đánh chết Lý Nhị mặt rỗ cũng không nghĩ ra, tên sát nhân không phải là người mà là quỷ vật.

“Thu Hiền, đi ra bên ngoài canh chừng. Không cho phép người không có phận sự tới gần từ đường, ta có lời muốn cùng bàn bạc với mọi người.” Vương Trường Sinh dặn dò.

“Vâng, cửu thúc công.” Vương Thu Hiền lên tiếng rồi đi theo Lý Nhị mặt rỗ ra ngoài.

“Cửu thúc, con nữ quỷ kia thật sự là tiểu Phượng sao?” Vương Thanh Vân thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vương Trường Sinh gật đầu, nói: “Đúng vậy. Nếu ta đoán không sai, đêm nay nàng chắc chắn sẽ ra ngoài hại người. Thông báo cho toàn bộ tộc nhân. Sau khi trời tối, tất cả tộc nhân không được ra ngoài một mình. Nhà nào không có thanh niên trai tráng, đêm nay chuyển tới nhà có nhiều thanh niên trai tráng ở một đêm. Một hộ gia đình phải có tối thiểu là 8 người, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở cùng một chỗ. Mặt khác, nghĩ biện pháp để Lý Nhị mặt rỗ đêm nay ngoan ngoãn ngủ yên trong nhà, ngủ say như chết thì càng tốt.”

“Để Lý Nhị mặt rỗ đêm nay ngủ say như chết, tôn nhi có thể làm được. Đảm bảo hắn ngủ tới hừng đông ngày mai cũng chưa tỉnh lại.” Vương Thiên Hổ vỗ ngực đảm bảo, tràn đầy tự tin.

“Các ngươi có nghe cửu thúc nói gì không? Đều trở về thông báo cho tộc nhân, nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của cửu thúc. Đối với bên ngoài thì tuyên bố là đề phòng sát nhân. Lời cửu thúc vừa nói, một câu cũng không cho phép tiết lộ ra ngoài, nếu ai tiết lộ ra ngoài làm chậm trễ việc cửu thúc bắt quỷ, nghiêm trị không tha.” Vương Thanh Vân nhìn về phía các tộc lão, nghiêm nghị nói.

“Vâng, tam bá.” Các tộc lão Vương gia đều đáp ứng rồi lần lượt rời khỏi đây.