Chương 3: Thăm Dò Cẩn Thận

“Không cần, ta đã đến rồi.” Một giọng nói của nam tử bỗng nhiên vang lên.

Vương Trường Sinh đi đến, Vương Thu Sinh đi theo phía sau.

“Lão hủ là Vương Thanh Vân, trấn trưởng của Vương gia trấn. Bái kiến Thiên Sư.” Vương Thanh Vân cúi người hành lễ về phía Vương Trường Sinh, giọng nói cung kính.

“Bái kiến Thiên Sư.”

Các tộc nhân khác của Vương gia thấy tình hình này đều lần lượt cúi người hành lễ.

“Một cây bút không viết ra được hai chữ Vương, không cần khách khí như vậy. Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!” Vương Trường Sinh khoát tay áo, vẻ mặt ôn hòa, nói.

Vương Thanh Vân gật đầu, nhìn về phía Vương Thu Sinh.

Vương Thu Sinh hiểu ý của Vương Thanh Vân, giải thích: “Tam thúc, cửu thúc công biết được Vương gia trấn gặp chuyện ma quái. Cơm còn chưa kịp ăn đã lập tức chạy đến đây.”

Vương Thanh Vân ngầm hiểu, giọng điệu cung kính nói: “Cửu thúc, chuyện là như thế này. Nửa tháng trước, vào buổi sáng đã phát hiện một tộc nhân bị chết trong nhà, trên người không có bất kì vết thương nào. Vốn cho là án giết người, chất nhi để Thiên Long và Thiên Hổ đi truy nã hung thủ. Nhưng bọn hắn vẫn không tìm được đầu mối, vụ án không có tiến triển. Nửa tháng tiếp theo, lần lượt có tộc nhân bị giết hại. Lúc này, chất nhi mới ý thức được là có điều không ổn, vội vàng phái người dùng bồ câu đưa thư báo tin cho cửu thúc. Không nghĩ tới cửu thúc sẽ tới nhanh như vậy.”

Nghe Vương Thanh Vân nói xong, Vương Trường Sinh nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói là lần lượt có tộc nhân bị giết hại? Những người bị giết hại đều là tộc nhân Vương gia sao?”

Chuyện này so với trong tưởng tượng của Vương Trường Sinh còn nghiêm trọng hơn. Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật không tính là gì, nếu là có người nhắm vào Vương gia, tính chất sự việc sẽ không giống.

“Không sai. Cho tới bây giờ, có tổng cộng chín tộc nhân bị giết hại. Đều không có ngoại lệ, người chết đều là bị giết hại vào ban đêm, đều chết trong nhà, thi thể không có bất kì vết thương nào, không có vết tích đánh nhau. Lúc này chất nhi mới ý thức được, hung thủ rất có thể là quỷ vật.”

Vương Trường Sinh nhíu mày. Dựa theo lời nói của Vương Thanh Vân, hung thủ khẳng định là quỷ vật.

Theo hắn biết, quỷ vật trời sinh thích hút tinh khí của người sống để tăng cường thực lực cho bản thân. Nếu người sống bị hút quá nhiều tinh khí thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Quỷ vật này có thể là quỷ vật ở trong trấn, cũng có thể là từ bên ngoài tới. Cái trước còn tốt, nếu là cái sau thì rất phiền phức.

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vương gia trấn có bãi tha ma không? Hoặc là có chuyện gì kì quái xảy ra không?”

“Trong trấn không có bãi tha ma, tổ tiên chúng ta là tu tiên giả, bãi tha ma sẽ tích tụ âm khí, rất dễ dàng xuất hiện quỷ vật. Nếu có người sau khi chết không có ai mai táng, chất nhi sẽ phái người mang thi thể đi thiêu hủy, tuyệt đối không cho phép chôn cất. Gần đây cũng không có chuyện kì quái gì xảy ra.” Vương Thanh Vân trả lời một năm một mười.

“Không đúng, tam bá công. Hơn một tháng trước, Tây Thi Đậu Hũ Tiểu Phượng bị mất tích.” Bộ khoái mập lùn do dự một lúc rồi nhắc nhở.

Vương Trường Sinh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Mất tích? Bây giờ còn chưa tìm được người sao? Tây Thi Đậu Hũ này có lai lịch thế nào? Cũng là tộc nhân Vương gia sao?”

“Không phải, cửu thúc. Tiểu Phượng không phải tộc nhân Vương gia, nàng năm nay 18 tuổi, nàng tương đối xinh đẹp, trong nhà còn có một lão nương bị mù, tiểu Phượng kiếm sống nhờ buôn bán đậu hũ, nên mọi người mới đặt cho nàng một ngoại hiệu là Tây Thi Đậu Hũ. Hơn một tháng trước, tiểu Phượng đột nhiên không bày sạp hàng, bởi vì thân thể mẹ nàng nhiều bệnh, nàng muốn chăm sóc cho mẹ nàng, có đôi khi sẽ không ra bày sạp hàng, mọi người cũng không cảm thấy kì quái. Cho đến mấy ngày sau, trong nhà tiểu Phượng truyền đến một mùi hôi thối. Khi Thiên Hổ tới nhà, lúc này mới phát hiện mẹ của tiểu Phượng đã chết, nhưng lại không thấy tiểu Phượng ở trong nhà. Chất nhi đã phát người đi tìm một đoạn thời gian, cũng không tìm được tiểu Phượng, nên đã mang thi thể của mẹ nàng đi thiêu hủy.”

“Mẹ của tiểu Phượng chết như thế nào?”

“Sau khi khám nghiệm tử thi, mẹ nàng là bị chết đói. Từ nhỏ tiểu Phượng sống cùng với mẹ nàng, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nàng không có khả năng bỏ rơi mẹ nàng. Vụ án này đã điều tra được hơn một tháng nhưng vẫn chưa tìm ra được đầu mối, cũng không giải quyết được gì. Sau khi mẹ của tiểu Phượng chết không bao lâu, bắt đầu có tộc nhân bị giết hại.”

“Tam bá công, mẹ của tiểu Phượng sẽ không trở về tìm chúng ta báo thù chứ! Khi nàng còn sống, chúng ta cũng chưa từng làm hại nàng. Năm trước, trong nhà tiểu Phượng không có đồ ăn, tôn nhi còn gửi cho nàng mười cân gạo trắng. Nàng chết rồi mà vẫn đến hại chúng ta chính là lấy oán trả ơn.” Vương Thiên Hổ có chút bất mãn, nói.

Vương Thanh Vân lườm Vương Thiên Hổ, không chút khách khí khiển trách: “Ngươi còn có mặt mũi nói ra sao. Ngươi uy hiếp tiểu Phượng, muốn nàng gả cho ngươi. Tiểu Phượng không đáp ứng, mười cân gạo trắng kia còn không phải bị ngươi lấy lại sao?”

“Có việc này?” Vương Trường Sinh nhìn Vương Thiên Hổ, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Vương Thiên Hổ thấy Vương Trường Sinh nhìn mình, sắc mặt căng thẳng, nói thật: “Đúng là có việc này, nhưng về sau tôn nhi không quấy rầy tiểu Phượng nữa. Cũng không thể bởi vì chuyện này mà mẹ nàng quay lại tìm chúng ta báo thù. Lý Nhị mặt rỗ còn nhìn trộm tiểu Phượng tắm đấy. Nếu là mẹ nàng biến thành quỷ vật rồi trở về báo thù, sao lại không đi tìm Lý Nhị mặt rỗ? Hiện tại Lý Nhị mặt rỗ vẫn sống rất tốt.”

“Lý Nhị mặt rỗ? Phái người tìm hắn đến đấy, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”

Vương Thanh Vân gật đầu, ông nhìn về phía một nam tử trung niên rồi dặn dò: “Thu Hiền. Ngươi đi mời Lý Nhị mặt rỗ tới nơi này đi.”

Nam tử trung niên lên tiếng đáp ứng rồi quay người rời khỏi.

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Trước khi tiểu Phượng mất tích, có phát sinh chuyện gì kì quái không? Hoặc là có dấu hiệu gì không?”

Vương Thanh Vân lắc đầu, ông nhìn về phía những người khác rồi hỏi: “Các ngươi có biết không? Nếu biết thì nói cho cửu thúc, dám che giấu sự thật, nghiêm trị không tha.”

“Không biết.”

Những tộc nhân Vương gia ở đây đều lắc đầu, đều nói trăm miệng một lời.

Bọn hắn có cuộc sống của riêng mình, không có khả năng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tiểu Phượng.

Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thiên Hổ, nói: “Ngươi đấy. Ngươi thích tiểu Phượng, ngươi có biết chuyện gì hay không?”

Vương Thiên Hổ lắc đầu, nói thật: “Ngày thường tôn nhi đều làm việc ở nha môn, không có khả năng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tiểu Phượng. Trước đó cầu thân thất bại, trong nhà đã chuẩn bị một mối hôn sự khác. Tôn nhi vừa thành thân, nào còn dám đi trêu chọc tiểu Phượng.”

Lúc này, Vương Thu Hiền mang theo một tên nam tử trung niên trên mặt đầy các vết sẹo rỗ đi tới.

Nam tử trung niên có khuôn mặt dài như mặt ngựa, hai mắt cực kì nhỏ, lại thêm trên mặt hắn có đầy vết sẹo rỗ, cho người ta một loại cảm giác đê hèn.

Vương Trường Sinh nhìn về phía nam tử trung niên, nhíu mày lại, hỏi: “Ngươi chính là Lý Nhị mặt rỗ? Tiểu Phượng mất tích có liên quan đến ngươi không?”

“Tên béo da đen đã hỏi qua vài lần, làm sao lại hỏi nữa? Đều không liên quan đến ta, lão tử chỉ nhìn trộm nàng tắm. Chuyện nàng bị mất tích một chút cũng không liên quan tới ta.” Lý Nhị mặt rỗ nhếch nhếch miệng, lộ ra mấy chiếc răng vàng khè, làm cho người ta sinh lòng chán ghét.

“Lý Nhị mặt rỗ, hãy giữ miệng của ngươi sạch sẽ. Ở trước mặt ngươi là cửu thúc công của ta.” Vương Thu Hiền nhíu mày, khiển trách.

“Cửu thúc công của ngươi chứ không phải là cửu thúc công của lão tử, có cái rắm.” Lý Nhị mặt rỗ phản đối.

Sắc mặt Vương Thiên Hổ lạnh xuống, vẻ mặt âm trầm, nói: “Lý Nhị mặt rỗ, ta khuyên ngươi nên giữ mồm miệng sạch sẽ. Cửu tằng tổ hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời thành thật, muốn ăn cơm tù thì cứ việc nói thẳng.”

Nghe xong lời này, Lý Nhị mặt rỗ có chút không tình nguyện, nói ra: “Có lời gì thì cứ hỏi đi. Ta cam đoan sẽ trả lời thành thật.”