Chương 2: Vương Gia Trấn

Ngoại trừ Vương Trường Sinh, ở trên đảo còn có mười vị phàm nhân. Mười vị phàm nhân này là tộc nhân Vương gia ở huyện Bình An, bọn hắn được phái tới để chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt thường ngày của Vương Trường Sinh.

Vương Thu Sinh phụ trách mang thức ăn và thu thập bát đũa. Dựa theo bối phận, hắn phải gọi Vương Trường Sinh một tiếng cửu thúc công.

Vương Trường Sinh ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp lên một nắm cơm trắng màu sắc óng ánh, hạt cơm mềm dẻo ăn rất ngon miệng, đáng tiếc lại không có một chút linh khí nào.

Dùng xong bữa sáng, Vương Trường Sinh đi ra khỏi Thanh Liên Các. Môi khẽ mấp máy mấy cái, dưới chân tỏa ra một mảng lớn sương mù màu trắng.

Sau khi sương mù màu trắng ngưng tụ cuồn cuộn, hóa thành một đám mây màu trắng lớn gần một trượng. Lẳng lặng trôi nổi ở giữa không trung giống như trên mặt đất.

Đằng Vân Giá Vũ Thuật là pháp thuật phi hành sơ cấp hạ giai. Tốc độ phi hành không nhanh, nhưng dưới tình huống không có linh khí phi hành thì phần lớn tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều tu luyện pháp thuật này.

Vương Trường Sinh đi lên trên đám mây màu trắng, đám mây màu trắng chậm rãi bay lên không trung, bay về phương xa.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh đáp xuống bên trong một sơn cốc. Hai bên sơn cốc là những vách đá gồ ghề, trên mặt đất rải rác một lượng lớn đá vụn. Vương Trường Sinh thường xuyên đến nơi này luyện tập pháp thuật.

Bởi vì linh khí trên đảo Liên Hoa cằn cỗi, tu luyện làm nhiều công ít. Nên phần lớn thời gian, Vương Trường Sinh đều dùng để tu luyện pháp thuật.

Vương Trường Sinh thở ra một hơi, trong miệng niệm chú, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, kết xuất ra từng pháp ấn kỳ quái.

Một lát sau, quanh người Vương Trường Sinh hiện lên một lượng lớn ánh sáng màu lam, nhanh chóng ngưng tụ thành một băng trùy trong suốt dài hơn một thước, tỏa ra từng cơn hàn khí.

“Đi.”

Vương Trường Sinh chỉ tay về phía vách đá, nhẹ giọng quát.

Vừa dứt lời, băng trùy trong suốt lao thẳng vào vách đá.

Một tiếng nổ vang lên, trên vách đá có nhiều hơn một cái hố nhỏ sâu khoảng một tấc. Xung quanh hố bị một tầng sương lạnh bao trùm.

“Thành công!”

Vương Trường Sinh trông thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Băng Trùy Thuật là pháp thuật sơ cấp trung giai, uy lực không quá lớn. Vương Trường Sinh mất hơn nửa năm, cuối cùng cũng tu luyện Băng Trùy Thuật tới đại viên mãn.

Pháp thuật căn cứ vào uy lực và thời gian thi pháp, chia làm ba giai đoạn là nhập môn, tiểu thành và đại viên mãn. Thông thường, mười ngày nửa tháng là có thể tu luyện một môn pháp thuật sơ cấp đến giai đoạn nhập môn. Muốn tu luyện pháp thuật sơ cấp tới giai đoạn tiểu thành cũng phải mất hai đến ba tháng. Nếu tu luyện pháp thuật sơ cấp đến giai đoạn đại viên mãn, ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm.

Nói thật, ngay từ những ngày đầu khi Vương Trường Sinh đi tới đảo Liên Hoa, nơi mà chim cũng không buồn ỉa, trong lòng hắn vẫn có chút oán trách đối với phụ thân. Nhưng ở đây được ba năm, tâm cảnh của hắn đã có biến hóa, từ từ hiểu được nỗi khổ trong lòng của phụ thân.

Trong ba năm này, tốc độ tu luyện của hắn chậm như rùa bò, nhưng tâm cảnh đã kiên định hơn không ít. Trừ cái đó ra, hắn còn tu luyện năm môn pháp thuật sơ cấp đến giai đoạn đại viên mãn, có thể thi triển pháp thuật trong nháy mắt. Nếu còn tu luyện trong gia tộc, hắn chưa chắc sẽ dành ra nhiều thời gian như vậy để tu luyện pháp thuật.

Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, Vương Trường Sinh dành cả buổi sáng để tu luyện pháp thuật.

Buổi trưa, thời điểm hắn trở lại Thanh Liên Các, đúng lúc Vương Thu Sinh bưng bữa trưa tới.

Vương Thu Sinh đặt khay đồ ăn xuống rồi rời đi.

Trên khay đồ ăn có hai món mặn và một bát canh. Trứng thanh tước hấp, thịt hươu kho tàu và canh đậu hũ thịt viên.

Nguyên liệu nấu ăn đều do tộc nhân Vương gia đưa tới, đều là những nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, đầu bếp cũng là đầu bếp hạng nhất. Khuyết điểm duy nhất chính là không có linh khí.

Vương Trường Sinh uống một hớp canh, vừa muốn động đũa thì Vương Thu Sinh chạy đến, trong tay cầm một bức thư. Trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.

“Cửu thúc công, ở Vương gia trấn liên tục có bách tính bị chết. Tình trạng khi chết có chút cổ quái, mời người nhìn.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, nói: “Lấy thư ra cho ta xem qua một chút.”

Vương Thu Sinh không dám chậm trễ, hai tay đưa bức thư tới.

Ánh mắt Vương Trường Sinh quét qua, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi có biết trấn trưởng của Vương gia trấn không?”

“Dạ tôn nhi biết. Dựa theo bối phận, trấn trưởng của Vương gia trấn Vương Thanh Vân là tam thúc của tôn nhi.”

“Trở về chuẩn bị một chút đi, mang theo một ít lương khô. Đi với ta một chuyến tới Vương gia trấn.”

Hơn chín thành bách tính của Vương gia trấn đều là tộc nhân Vương gia. Bách tính trong Vương gia trấn là đối tượng trọng điểm bảo hộ của Vương Trường Sinh.

Vương gia trấn xảy ra chuyện, đương nhiên Vương Trường Sinh không dám chậm trễ.

Sau một khắc, trên lưng Vương Thu Sinh cõng một bao quần áo đi vào Thanh Liên Các. Sau lưng hắn còn có một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú, nàng mặc một chiếc váy màu lam.

Vương Trường Sinh nhìn về phía thiếu nữ mặc váy lam, dặn rò: “Thu Nguyệt. Lúc ta không có ở đây, đảo Liên Hoa giao cho ngươi. Nếu như nhận được bất kì thư tín gì, lập tức phái người đưa đến Vương gia trấn.”

“Dạ vâng, cửu thúc công.”

Đi ra khỏi Thanh Liên Các. Môi Vương Trường Sinh khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân đang trống rỗng bỗng hiện lên một đám mây màu trắng.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trường Sinh thi pháp, nhưng trên mặt Vương Thu Sinh và Vương Thu Nguyệt vẫn lộ ra thần sắc hâm mộ.

Đám mây màu trắng chở Vương Trường Sinh cùng Vương Thu Sinh từ từ bay lên rồi bay về phương xa. Không qua bao lâu, hai người đã biến mất ở chân trời.

······

Vương gia trấn là một tiểu trấn có dân số hơn năm ngàn người. Phía bắc trấn có một con sông nhỏ rộng chừng ba trượng. Dọc theo ven sông là một vùng đồng ruộng rộng lớn.

Bách tính ở Vương gia trấn sống một cuộc sống tự cung tự cấp nhờ vào làm ruộng và săn bắn.

Vương gia trấn chỉ có một con đường, chạy theo hướng từ nam ra bắc. Ở đầu phía nam có mấy trăm ngôi nhà to nhỏ được xây dựng bằng gỗ hoặc gạch. Trong đó, có một tòa viện tử là khí phái nhất. Cửa chính màu đỏ thắm cao hai trượng, thoạt nhìn rất có khí thế. Trên mặt ngoài của cửa còn phủ đầy đinh đồng sáng bóng, tỏa sáng lấp lánh khi ánh mặt trời chiếu rọi.

Hai bên trái phải của cửa vào, mỗi bên đặt một con sư tử đá mặt mũi dữ tợn.

Trên cửa treo một tấm bảng hiệu màu đen dài hơn một trượng, trên đó có khắc bốn chữ màu vàng “Từ Đường Vương Gia”, vô cùng bắt mắt.

Trong đại sảnh, hơn hai mươi ông lão trên năm mươi tuổi đang tụ tập cùng một chỗ với nhau. Một ông lão khuôn mặt phúc hậu, khoảng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông lão có khuôn mặt phúc hậu này chính là Vương Thanh Vân, trấn trưởng Vương gia trấn.

Năm nay Vương Thanh Vân đã 67 tuổi, là người có bối phận cao nhất ở Vương gia trấn, đức cao vọng trọng, được mọi người đề cử làm trấn trưởng.

Các ông lão ngồi hai bên sườn của Vương Thanh Vân đều là đại biểu của các chi trong Vương gia trấn.

Điều đáng chú ý là đứng bên cạnh Vương Thanh Vân còn có hai vị bổ khoái một cao một thấp, vẻ mặt ngưng trọng.

Hai vị bổ khoái này cũng là tộc nhân Vương gia. Ban đầu, bọn hắn không có tư cách tham gia tộc hội có quy mô như thế này. Nhưng hiện tại đã xuất hiện án mạng, Vương Thanh Vân đành để bọn hắn tham gia tộc hội ngày hôm nay.

Một ông lão dáng người vừa cao vừa gầy đứng lên, chắp tay về phía Vương Thanh Vân, nói: “Tam thúc, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hung thủ vẫn chưa bắt được sao? Thiên Hổ, Thiên Long hai người các ngươi thân là bổ khoái. Sao nhiều ngày như vậy rồi còn không bắt được hung thủ?”

“Lục bá, không phải huynh đệ chúng ta vô năng, mà là chúng ta bất lực. Trên người của người bị hại không có bất kì vết thương nào, trong phòng cũng không có vết tích đánh nhau, trên trấn cũng không có người ngoài. Chuyện này rõ ràng là do quỷ vật làm.” Bổ khoái mập lùn cười khổ giải thích.

Tuy rằng bách tính ở Vương gia trấn không thể tu tiên, nhưng bọn hắn đều biết trên đời có tu tiên giả, cũng tin tưởng trên đời có quỷ vật tồn tại. Cách nói này của bổ khoái mập lùn được rất nhiều người tán đồng.

“Ta đã nói rồi! Việc này chắc chắn không phải do con người làm ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng đã đoán được, thì ra thật sự là do quỷ vật làm.”

“Nếu đã biết là do quỷ vật làm? Vậy còn chờ gì nữa? Ta nhớ là huyện Bình An có Thiên Sư trấn thủ, bảo hộ một phương chúng ta bình an. Ngũ bá, mau phái người đi mời Thiên Sư bản gia tới diệt trừ quỷ vật. Nếu không ban đêm chúng ta cũng không dám đi ngủ, chỉ sợ mơ hồ mà chết đi. Ban ngày, chúng ta cũng chỉ dám chợp mắt một lát.”

······

Các đại biểu của các chi ngươi một lời ta một câu, lần lượt phát biểu cái nhìn của mình.

Vương Thanh Vân khoát tay áo, nói: “Được rồi, yên lặng. Ta đã phái người dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Thiên Sư bản gia. Trước khi Thiên Sư bản gia tới, các ngươi phải dặn rò tộc nhân, ban đêm không được ra ngoài một mình để tránh lại có tộc nhân bị giết hại.”

Đúng lúc này, một nam tử trung niên có dáng người cao gầy bước nhanh vào, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ.

“Phụ thân, đường đệ Thu Sinh dẫn theo Thiên Sư bản gia tới.”

Vương Thanh Vân nghe xong lời này, lập tức đứng dậy, hỏi: “Thiên Sư đang ở đâu? Mau dẫn đường, đừng làm chậm trễ Thiên Sư bản gia.”

Nói xong lời này, Vương Thanh Vân bước nhanh ra ngoài, theo sau là các tộc nhân khác của Vương gia.