Ninh Châu, Đại Tống.
Huyện Bình An là một trong bảy mươi hai huyện thuộc Ninh Châu. Địa hình phần lớn là đồi núi, dân cư tương đối thưa thớt. Đảo Liên Hoa là đảo hồ duy nhất trong huyện Bình An.
Bởi vì đảo Liên Hoa có ngoại hình giống như một đóa hoa sen đang nở rộ mà có tên gọi như vậy. Ở trên đảo cũng trồng không ít hoa sen.
Sáng sớm, một vầng ánh dương rực rỡ hiện lên từ phía Đông, chiếu rọi khắp mọi nơi trên đảo Liên Hoa, mang đến một chút ấm áp cho hòn đảo.
Ở trung tâm của hòn đảo có một khoảng sân vườn rộng lớn. Dọc hành lang đình đài lầu các, chỗ nào cũng có vườn hoa.
Chính giữa sân có một hồ nước nhỏ được đào thủ công. Có một mảng lớn sương mù màu trắng đang bao phủ toàn bộ hồ nước, làm cho khó có thể nhìn rõ được tình hình bên trong.
Theo thời gian, sương mù màu trắng dần dần tan đi.
Trong hồ có rất nhiều hoa sen màu xanh. Ở trung tâm là một bệ đá hình hoa sen, trên bệ đá có một tòa lầu các màu xanh cao hai tầng. Ở bên trên lối vào tòa lầu các có treo một tấm bảng hiệu màu xanh dài hơn một trượng. Trên đó viết ba chữ lớn “Thanh Liên Các”, màu chữ trên tấm bảng hiệu là màu vàng, nét chữ giống như rồng bay phượng múa.
Bên trong một gian phòng trên lầu hai của Thanh Liên Các, có một thanh niên mặc áo lam khoảng mười tám mười chín tuổi, đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu xanh.
Thanh niên mặc áo lam có lông mày như lưỡi kiếm, mi thanh mục tú, tóc đen dài tới ngang vai, khiến cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác rất thoải mái.
Hai mắt của thanh niên mặc áo lam khép hờ, nhịp hô hấp trong mũi dường như đang tuân theo một loại tiết tấu nào đó. Theo nhịp hít vào thở ra, xung quanh hiện lên nhiều điểm lam quang, một tầng lam quang nhàn nhạt bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Theo thời gian, từng điểm lam quang thi nhau tràn vào trong cơ thể của hắn.
Thanh niên mặc áo lam mở mắt ra, trong mắt hắn bắn ra một tia tinh quang.
“Cuối cùng cũng tiến vào Luyện Khí tầng năm.”
Vương Trường Sinh thở ra một hơi, trên gương mặt gầy gò lộ ra một nụ cười.
“Cửu thúc công, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói cung kính của nam tử.
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Thu Sinh, mang đồ ăn vào đi!”
Vương Trường Sinh đẩy cửa ra rồi đi xuống lầu dưới.
Một thanh niên mặc áo lam hơn hai mươi tuổi đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một cái khay màu xanh.
Trên khay bày một bát cơm trắng, một đĩa rau xanh và một đĩa đậu hũ. Mùi thơm nức mũi, làm cho người ta vừa ngửi thôi đã thấy thèm.
“Cửu thúc công, đây là bữa sáng do Thu Nguyệt chuẩn bị. Người nhìn xem có hợp khẩu vị hay không?”
Vương Thu Sinh bày thức ăn xong rồi đứng sang một bên. Vẻ mặt cực kì cung kính.
Vương Trường Sinh nhíu mày, nói: “Không phải ta đã nói rồi sao! Chúng ta sẽ dùng bữa sáng cùng nhau, sao ngươi chỉ đưa tới cho ta có một phần.”
“Phụ thân đã rặn rò, cửu thúc công là trưởng bối. Tôn nhi nhất định phải phụng dưỡng cẩn thận, không được làm phiền cửu thúc công. Tôn nhi tuyệt đối không dám ngồi cùng bàn dùng bữa với cửu thúc công. Mong cửu thúc công thông cảm.”
Sắc mặt Vương Thu Sinh căng thẳng, giải thích cẩn thận từng li từng tí.
Vương Trường Sinh khẽ thở dài, lắc đầu rồi nói: “Được rồi, ngươi đi xuống dùng bữa sáng đi. Sau khi ăn xong rồi hãy lên đây thu dọn bát đũa.”
“Tôn nhi tuân mệnh.”
Vương Thu Sinh lập tức trả lời, cúi người hành lễ rồi rời khỏi Thanh Liên Các.
500 năm trước, tiên tổ của Vương gia là Vương Nguyên Cương, mang theo người nhà đến định cư ở quận Trường Bình, Ninh Châu.
Lúc ấy, Vương gia chỉ là gia đình có bảy người. Nhưng dưới sự bảo hộ của hai vị tu sĩ Trúc Cơ. Không đến trăm năm, nhân khẩu Vương gia tăng lên gấp mười mấy lần. Tuy rằng chỉ có một số ít người may mắn mang linh căn, nhưng cũng đã đặt nền móng vững chắc cho Vương gia sau này.
Trải qua mấy trăm năm phát triển, nhân khẩu Vương gia không ngừng tăng lên, số lượng tu tiên giả cũng không ngừng gia tăng. Cho đến hiện tại, Vương gia có 145 tu tiên giả và hơn mười vạn tộc nhân không mang linh căn.
Gia tộc Vương gia sống ở Thanh Liên sơn, quận Trường Bình. Phần lớn tộc nhân Vương gia mang linh căn đều sống ở Thanh Liên sơn.
Ban đầu, Thanh Liên sơn có một linh mạch nhất giai thượng phẩm. Nhưng dưới sự cố gắng của các đời tiên tổ Vương gia, linh mạch nhất giai thượng phẩm đã bồi dưỡng thành linh mạch nhị giai hạ phẩm. Có thể cung cấp đầy đủ linh khí cho tu sĩ Trúc Cơ.
Về phần hơn mười vạn tộc nhân Vương gia không mang linh căn thì sinh sống ở ba huyện thành thuộc quận Trường Bình. Theo thứ tự là huyện Bình An, huyện Thanh Vân và huyện Thanh Trúc.
Gia chủ đương nhiệm của Vương gia là Vương Minh Viễn, ông là phụ thân của Vương Trường Sinh. Vương Minh Vương là tứ linh căn, tư chất cũng không tốt. Nhưng ông xử sự công bằng, đối xử khiêm tốn với mọi người, nên được đại đa số tộc nhân đề cử làm gia chủ Vương gia, phụ trách xử lý sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc.
Tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia là Vương Diệu Tông, ngày thường rất ít khi lộ diện, quanh năm đều bế quan tu luyện.
Liễu Thanh Nhi là mẫu thân của Vương Trường Sinh, bà là một tán tu, bà là tam linh căn. Tư chất tốt hơn Vương Minh Viễn.
Năm đó, gia gia của Vương Trường Sinh là Vương Diệu Tổ, không đồng ý cho Liễu Thanh Nhi bước vào cửa. Bởi vì Vương Diệu Tổ định để Vương Minh Viễn cưới đích nữ của Triệu gia quận Quảng Dương, tăng cường mối quan hệ giữa hai nhà. Thực lực của Vương gia cùng Triệu gia không chênh lệch nhiều, lão tổ Trúc Cơ của hai nhà lại là bạn tốt của nhau. Mối hôn sự này đối với song phương đều có lợi.
Vương Minh Viễn không đáp ứng. Ông tuyên bố là không cưới ai khác ngoài Liễu Thanh Nhi, khiến Vương Diệu Tổ tức giận, cấm túc Vương Minh Viễn ba năm.
Liễu Thanh Nhi sống ở gần Thanh Liên sơn, khổ sở chờ đợi Vương Minh Viễn ba năm. Khiến Vương Diệu Tổ cảm động, lúc này mới để Liễu Thanh Nhi tới cửa gặp mặt.
Liễu Thanh Nhi nhậm chức 10 năm ở một cửa hàng luyện khí, bà là một học đồ luyện khí. Khi Vương Diệu Tổ biết được việc này, lúc này ông mới thoải mái đồng ý mối hôn sự này.
Vương Trường Sinh là con trai độc nhất của hai người họ, ở trong đám hậu bối cùng bối phận, xếp hàng thứ chín. Hắn là tam linh căn Kim Thủy Thổ. Chủ linh căn là Thủy. Độ cảm ứng với Thủy linh căn đạt tới sáu mươi, tư chất so với đám hậu bối cùng bối phận chỉ có thể coi là bình thường. Hắn tu luyện công pháp tổ truyền của Vương gia là “Vân Vũ Quyết”.
Công pháp này là một bộ công pháp hoàng phẩm nhất giai. Có thể tu luyện từ Luyện Khí tầng một đến Luyện Khí tầng chín. Công pháp này thắng ở bình ổn, ít bình cảnh, lại rất dễ đột phá.
Khi Vương Trường Sinh 5 tuổi, hắn tiến vào Giảng Đạo Đường. Ở đây, hắn được học chữ, được tộc lão truyền thụ tri thức tu tiên.
Năm hắn 8 tuổi thì bắt đầu tu luyện. Mỗi tháng sẽ được nhận mười cân linh mễ nhất giai hạ phẩm.
Khi Vương Trường Sinh 13 tuổi, hắn tiến vào Luyện Khí tầng bốn. Mỗi tháng có thể nhận ba cân linh mễ nhất giai trung phẩm.
Năm Vương Trường Sinh 16 tuổi, hắn vẫn dừng ở Luyện Khí tầng bốn. Dựa theo tộc quy, trước 18 tuổi không cần phải làm việc, gia tộc sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện. Nếu 18 tuổi mà vẫn chưa tu luyện tới Luyện Khí tầng năm, sẽ phải xuất lực cho gia tộc để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Hiện tại, Vương gia thu không đủ chi. Vương Minh Viễn chỉ có thể để đám hậu bối trẻ tuổi ra ngoài làm việc sớm hai năm. Tăng thu giảm chi.
Quyết định này bị một vài tộc lão phản đối. Các tộc lão cho rằng, đám hậu bối trẻ tuổi là tương lai của gia tộc, nên để cho bọn hắn tu luyện tới năm mười tám tuổi. Tộc lão sẵn lòng lấy bổng lộc mỗi tháng của mình để phụ cấp cho đám hậu bối trẻ tuổi.
Vương Minh Viễn cho rằng đây không phải là biện pháp giải quyết khó khăn của gia tộc. Vì để thuyết phục các tộc lão đã phản đối, ông mời Vương Diệu Tông xuất quan, tổ chức tộc hội.
Vương Minh Viễn thân là gia chủ. Để làm gương cho mọi người, ông phái con của mình đến huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư trong bốn năm.
Huyện Bình An là huyện thành có điều kiện kém nhất trong ba huyện thành do Vương gia bảo hộ. Có Vương Minh Viễn làm gương, lại thêm sự đồng ý của Vương Diệu Tông. Những tiếng phản đối dần biến mất.
Bởi vì chuyện này, Liễu Thanh Nhi cũng thầm oán trách Vương Minh Viễn. Nói trong lòng Vương Minh Viễn chỉ có mọi người ở Vương gia, không có gia đình của mình.
Năm Vương Trường Sinh mười sáu tuổi, trong ánh mắt lưu luyến không rời của mẫu thân, hắn mang theo năm cân linh cao do mẫu thân thức suốt đêm làm ra. Rời khỏi Thanh Liên sơn, đi tới huyện Bình An.
Huyện Bình An tương đối cằn cỗi, dân cư lại thưa thớt, có mấy vạn tộc nhân Vương gia cư trú ở đây. Phân tán ở huyện thành cùng với các thôn trấn phụ cận.
Nhiệm vụ của Vương Trường Sinh là bảo hộ những bách tính phàm nhân ở huyện Bình An khỏi sự xâm hại của tà ma quỷ quái.
Tuy nói tộc nhân Vương gia ở thế tục không mang linh căn, nhưng mà tổ tiên của bọn hắn mang linh căn. Bởi vậy, hậu duệ của những người này có tỉ lệ rất lớn là người mang linh căn.
Vì thế, ba huyện thành do Vương gia bảo hộ đều phái tu tiên giả tới thủ hộ. Định kỳ sẽ kiểm trắc linh căn.
Mấy trăm năm qua, tộc nhân Vương gia ở thế tục xuất hiện mười mấy người mang linh căn. Phụ mẫu của Vương Diệu Tông chính là phàm nhân. Bởi vì kiểm trắc ra linh căn, lúc này ông mới được đưa đến Thanh Liên sơn tu luyện. Dưới sự bồi dưỡng của gia tộc, Vương Diệu Tông đã Trúc Cơ thành công.
Bởi vì có ví dụ sống sờ sờ là Vương Diệu Tông nên Vương gia rất xem trọng tộc nhân ở thế tục. Đương nhiên, Vương gia cũng xem trọng những bách tính khác. Mặc dù phàm nhân sinh ra hậu duệ có tỉ lệ xuất hiện tu tiên giả rất nhỏ nhưng Vương gia vẫn đối xử bình đẳng. Cách một đoạn thời gian, Vương gia sẽ phái người đi thế tục kiểm trắc những đứa trẻ mới sinh, để xem có đứa trẻ nào mang linh căn hay không. Bổ sung thêm tu tiên giả.
Huyện lệnh của huyện Bình An là do triều đình cắt cử, Vương gia sẽ không can thiệp vào chính vụ do huyện lệnh xử lý. Nếu có tà ma yêu quái gây rối, Vương gia sẽ phái tu tiên giả đi xử lý.
Tộc nhân Vương gia không mang linh căn, hoặc làm kinh doanh buôn bán, hoặc tham gia chính trị, Vương gia sẽ không can thiệp. Nhưng nếu như hậu nhân của bọn hắn là người mang linh căn, nhất định phải đưa đến Thanh Liên sơn.
Vương Trường Sinh đến huyện Bình An đã ba năm. Ngày thường hắn đều ở trên đảo Liên Hoa, rất ít khi rời khỏi đây.
Trên đảo Liên Hoa không có linh mạch, linh khí lại mờ nhạt, tốc độ tu luyện ở đây rất chậm. Hắn đến huyện Bình An đã ba năm, chỉ tấn thăng một tiểu cảnh giới. Đây là dưới tình huống hắn đã dùng không ít linh cốc. Nếu không có linh cốc, năm năm nữa Vương Trường Sinh cũng không thể tiến vào Luyện Khí tầng năm.
Giá cả linh đan tương đối đắt. Vương Trường Sinh lại không có tiền nên hắn lựa chọn dùng linh cốc.
Hiện tại hắn là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ. Thích hợp dùng linh cốc nhất giai trung phẩm. Linh cốc nhất giai trung phẩm mất hai ba năm mới chín, giá cả khoảng chừng một hai viên linh thạch một cân.
Ở huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư gần như không có cơ hội lập công. Bổng lộc mỗi tháng là một viên linh thạch, mua được một cân linh cốc, rất nhanh đã dùng hết. Hết cách, hắn chỉ có thể ăn đồ ăn không có linh khí.