Chương 9: Thanh Trúc Cốc

Vương Trường Tuyết là con gái của Vương Minh Trí, mà Vương Minh Trí là đại bá của Vương Trường Sinh. Nàng là tam linh căn, Mộc Kim Thủy, chủ linh căn là Mộc linh căn. Nàng tu luyện công pháp hoàng phẩm nhất giai Trường Thanh Quyết. Năm nay nàng 23 tuổi, là Luyện Khí tầng sáu.

Thê tử của Vương Minh Trí đã qua đời cách đây vài năm. Vì Vương Trường Tuyết chịu tang mẫu thân trong ba năm, nếu không nàng đã sớm gả ra ngoài.

Tộc nhân Vương gia đều là nam tử chủ ngoại còn nữ quyến chủ nội.

Vương Trường Tuyết cũng không ngoại lệ. Ở Vương gia, nàng chịu trách nhiệm chăm sóc ba mẫu linh tang, lá của linh tang dùng để nuôi dưỡng linh tằm. Tơ tằm là nguyên liệu luyện khí thượng hạng.

Liễu Thanh Nhi thân là gia mẫu của Vương gia nên thân phận của bà dễ khiến người khác chú ý. Để tránh miệng lưỡi của thiên hạ, Liễu Thanh Nhi đều sẽ ủy thác Vương Trường Tuyết, nhờ nàng đưa đồ cho Vương Trường Sinh.

“Nhị tỷ, sao tỷ lại đến sớm vậy? Đệ còn tưởng rằng phải đến ngày sinh nhật của đệ thì tỷ mới đến!” Vương Trường Sinh vui vẻ, nói.

“Làm sao! Nghe ý tứ của đệ. Có phải chưa đến sinh nhật của đệ thì tỷ không được đến đây sao?” Vương Trường Tuyết nói đùa.

“Nhị tỷ, đệ không phải có ý đó. Đệ còn ước gì tỷ có thể ở lại nơi này, đệ ở đây một mình buồn muốn chết.” Vương Trường Sinh cười khổ giải thích.

Nhìn thấy một màn này, Vương Thu Sinh biết điều khom người lui ra.

Vương Trường Tuyết chú ý tới Tầm Dược Thử đang đứng trên vai Vương Trường Sinh. Trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, nói: “Này, đây là Song Đồng Thử. Đệ tìm được con Song Đồng Thử này ở đâu vậy?”

“Song Đồng Thử! Nhị tỷ, tỷ nhận ra loại linh thử này sao? Có thể nói một chút về nó cho đệ được không?” Vương Trường Sinh tò mò, hỏi.

“Song Đồng Thử có thể dễ dàng nhìn xuyên qua các chướng ngại vật như là sương mù, sông ngòi và cây cối. Nó có khứu giác nhạy bén nên rất giỏi trong việc tìm kiếm thiên địa linh dược. Nó thích đào hang làm tổ ở những nơi dày đặc linh khí. Lần trước, thất muội nhìn thấy có người bán Song Đồng Thử ở trong phường thị, nàng đã quyết phải lấy hết linh thạch ra để mua lại Song Đồng Thử. Đáng tiếc đối phương đưa ra giá quá cao, hắn muốn hơn một trăm viên linh thạch. Tỷ cùng thất muội đã lấy hết linh thạch có trên người ra cộng lại cũng không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Song Đồng Thử bị người khác mua. Bởi vì chuyện này mà thất muội đã phàn nàn tỷ không ít lần.”

“Tìm kiếm thiên địa linh dược?” Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc.

Vương Trường Tuyết mỉm cười, nhắc nhở: “Đệ cũng đừng vui mừng quá sớm, Song Đồng Thử quả thật có bản lĩnh tìm kiếm thiên địa linh dược, nhưng nó chỉ là linh thú nhất giai hạ phẩm mà thôi. Nếu thật sự đưa nó vào trong rừng sâu núi thẳm, nơi có rất nhiều yêu thú. Thời điểm nó tìm được thiên địa linh dược cũng chính là lúc nó phải chết. Một con Song Đồng Thử thường sẽ mất mạng khi vừa tìm được một cây linh dược. Linh thú giỏi tìm kiếm linh dược không chỉ có mỗi Song Đồng Thử, nhưng Song Đồng Thử cũng có ưu điểm của nó, so với những linh thú giỏi tìm kiếm linh dược khác thì chúng nhỏ hơn, nhanh nhẹn hơn. Đúng rồi, nói hồi lâu, đệ lấy được nó ở đâu thế?”

“Cách đây một thời gian, Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật. Đệ đã đi một chuyến tới Vương gia trấn để tiêu diệt quỷ vật. Trên đường trở về, may mắn gặp được nó ở trong núi sâu.”

Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi lựa chọn không nói thật cho nhị tỷ.

Lúc trước, thời điểm Vương Trường Sinh phát hiện ra đoạn linh mạch kia, bởi vì trong lòng còn oán giận phụ thân nên hắn cũng không báo cáo lên cho gia tộc. Mặc dù đoạn linh mạch kia chỉ có hai trượng, nhỏ đến mức không đáng để nói. Nhưng hắn biết chuyện mà không báo, dựa theo tộc quy sẽ phải chịu phạt.

Hiện tại, hắn đã hiểu được nỗi khổ của phụ thân. Nên hắn càng không thể tiết lộ cho người khác biết sự tồn tại của đoạn linh mạch kia. Dù sao cha hắn là gia chủ, ảnh hưởng sẽ không tốt.

Nghe Vương Trường Sinh giải thích xong, Vương Trường Tuyết nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, hỏi: “Cửu đệ, đệ nói thật cho tỷ biết. Con Song Đồng Thử này sẽ không phải do đệ đoạt được từ trên tay người khác chứ! Dựa theo tộc quy, nếu đệ làm vậy thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Vương Trường Sinh cười khổ, giải thích: “Nhị tỷ, tỷ nghĩ đệ là loại người nào vậy. Đệ lại là loại người như vậy sao? Đệ có thể cam đoan với tỷ, con linh thử này là do đệ may mắn phát hiện được, không phải đoạt được từ trên tay người khác.”

“Không phải là tốt nhất. Nói đi cũng phải nói lại, tam thúc phái đệ đến huyện Bình An quả thực là không đúng, nhưng hiện tại gia tộc đang gặp khó khăn, đệ hãy thông cảm cho tam thúc một chút. Qua một năm nữa, đệ có thể trở về rồi. Đến lúc đó, để cho cha tỷ an bài cho đệ một công việc chăm sóc linh điền, để đệ tu luyện ở trong linh điền mà đệ chăm sóc. Như vậy tốc độ tu luyện của đệ sẽ không quá chậm.”

Nàng dường như nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, đây là thứ mà tam thẩm nhờ tỷ mang cho đệ. Một cái đại thọ bao, năm cân nhất giai trung phẩm Lam Nguyệt Linh Mễ và một quả linh đản của Tuyết Vân Kê. Con Tuyết Vân Kê mà tỷ chăm sóc đã đẻ trứng, đưa đệ một quả để nếm thử, đệ ở đây cũng không dễ dàng.”

Vương Trường Tuyết từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một hộp cơm tinh xảo màu xanh rồi đặt nó ở trên mặt bàn.

“Linh đản! Nhị tỷ, cám ơn tỷ.” Trong lòng Vương Trường Sinh chảy qua một dòng nước ấm.

Vương Trường Tuyết thuần dưỡng một con Tuyết Vân Kê, nàng cho Tuyết Vân Kê ăn linh cốc mà gia tộc phân phát cho nàng. Bởi vậy tốc độ tu luyện của Vương Trường Tuyết trở nên rất chậm. Sau khi Tuyết Vân Kê ăn linh cốc suốt 5 năm thì nó mới bắt đầu đẻ trứng. Mỗi tháng sẽ đẻ ra một quả linh đản, linh đản có thể dùng để ấp hoặc cũng có thể lấy ra để ăn. Ở trên thị trường, một quả linh đản có giá là hai mươi viên linh thạch.

Đương nhiên, mỗi tháng Tuyết Vân Kê đều sẽ ăn mấy chục cân linh cốc nhất giai hạ phẩm. Trừ đi chi phí, với mỗi quả linh đản Vương Trường Tuyết có thể kiếm được năm sáu viên linh thạch, nhưng chi phí thuần dưỡng Tuyết Vân Kê giai đoạn đầu quá lớn. Vì vậy Vương gia cũng chỉ thuần dưỡng có sáu con Tuyết Vân Kê. Đương nhiên là không tính con trong tay Vương Trường Tuyết.

“Người trong nhà khách sáo làm cái gì? Qua một đoạn thời gian nữa, tỷ sẽ đi hái lá linh tang. Đến lúc đó sợ là bận nên không thể qua đây được, lúc này tam thẩm mới nhờ tỷ đưa đồ trước cho đệ. Tỷ phải trở về rồi, đệ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy.”

“Nhị tỷ, để đệ tiễn tỷ.”

Vương Trường Sinh tự mình tiễn Vương Trường Tuyết ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn nàng thi triển Đằng Vân Giá Vũ Thuật rời đi.

Sau khi tiễn Vương Trường Tuyết rời đi, Vương Trường Sinh quay người trở lại trong phòng.

Hắn mở hộp cơm ra xem xét thì thấy ở tầng cao nhất có một cái đại thọ bao đang tỏa ra mùi thơm mê người.

Thọ bao được làm từ linh cốc và thịt linh thú, bên trong ẩn chứa nồng nặc linh khí.

Tầng thứ hai là một túi gạo màu trắng, bên trong chứa năm cân Lam Nguyệt Linh Mễ. Tầng dưới cùng là một quả linh đản khổng lồ, toàn thân trắng như tuyết. Tỏa ra một cỗ sinh mệnh khí tức mỏng manh.

Sinh nhật hàng năm, Liễu Thanh Nhi đều sẽ nhờ Vương Trường Tuyết đưa cho Vương Trường Sinh một cái đại thọ bao cùng năm cân Lam Nguyệt Linh Mễ. Ẩn chứa trong đại thọ bao cùng năm cân Lam Nguyệt Linh Mễ là tình yêu thương của mẫu thân Liễu Thanh Nhi.

Song Đồng Thử dùng mũi khẽ ngửi mấy lần, trong miệng phát ra tiếng kêu “chít chít”, cái đuôi của nó không ngừng vẫy qua vẫy lại.

“Ngươi muốn ăn thọ bao sao? Không được, đây là thọ bao do mẫu thân tự tay làm cho ta. Ta không thể chia cho ngươi được, nhưng ta có thể cho ngươi hai mươi hạt Lam Nguyệt Linh Mễ.”

Vương Trường Sinh mở túi gạo ra, cẩn thận từng li từng tí lấy ra hai mươi hạt Lam Nguyệt Linh Mễ rồi đặt lên bàn.

Song Đồng Thử cũng không khách khí, hai ba chiêu đã ăn hết sạch hai mươi hạt Lam Nguyệt Linh Mễ.

Vương Trường Sinh để lại thọ bao để ăn, còn đâu hắn thu Lam Nguyệt Linh Mễ cùng linh đản vào trong Túi Trữ Vật.

Ăn xong thọ bao, Vương Trường Sinh cũng không còn hứng thú ăn những món ăn thông thường kia nữa. Hắn trở lại lầu hai, đả tọa điều tức.

Bảy ngày rất nhanh đã trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm nay, Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thu Sinh vài câu rồi thi triển Đằng Vân Giá Vũ Thuật rời khỏi đảo Liên Hoa.

Huyện Bình An thuộc quận Trường Bình, tiếp giáp là huyện Quảng Lâm, quận Bình Dương.

Huyện Quảng Lâm là địa bàn của Tống gia quận Bình Dương. Tống gia cũng một gia tộc tu tiên, thực lực cũng tương đương với Vương gia.

Thanh Trúc sơn mạch nằm ở phía tây bắc của huyện Quảng Lâm, trải dài hàng nghìn dặm. Thanh Trúc phường thị là phường thị duy nhất ở quận Bình Dương, nằm sâu trong Thanh Trúc sơn mạch có một sơn cốc tên là Thanh Trúc cốc, Thanh Trúc phường thị chính là nằm ở đây.