Chương 52: Mộc Ngữ Hi Và Mộc Ngữ Yên

Sau khi nếm được quả ngọt, Vương Trường Tinh và Vương Trường Sinh cùng nhau đi đến Bách Linh Các, dự định mua thêm mấy phần vật liệu luyện khí để luyện chế Thanh Vân Thuẫn.

Lần này, bởi vì Lâm Ngọc Đình không có ở đây nên chưởng quỹ của Bách Linh Các cũng không nguyện ý hạ giá. Một phần vật liệu có giá 23 viên linh thạch.

Rơi vào đường cùng, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh quay trở lại quảng trường, đi một vòng quanh quảng trường cũng chỉ gom góp được một phần vật liệu.

Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, tán tu thiếu hụt tài nguyên tu luyện, nếu như trong tay có vật liệu thì hận không thể lập tức bán ra ngoài. Làm sao có thể giữ lại đến khi Thiên Hà tiểu hội được tổ chức thì mới bán.

Vì để tiết kiệm linh thạch, Vương Trường Tinh và Vương Trường Sinh đã đến tất cả các cửa hàng bán vật liệu ở Thiên Hà phường thị và đám phán cùng với nhiều chưởng quỹ của cửa hàng bán vật liệu. Sau nhiều cuộc đàm phán thì mới có một cửa hàng bán vật liệu nguyện ý trả 22 viên linh thạch cho một phần vật liệu. Cửa hàng nọ đã bán cho bọn hắn mười phần vật liệu.

Sau khi mua xong mười phần vật liệu này, trên người Vương Trường Tinh và Vương Trường Sinh không còn một viên linh thạch nào.

Nếu luyện khí thất bại, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh coi như mất cả chì lẫn chài.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh cũng không vội vàng đi luyện khí.

Hắn nghỉ ngơi một buổi tối để tịnh dưỡng tinh thần.

Sáng ngày hôm sau, đám người Vương Trường Sinh dùng bữa sáng ở hậu viện.

Vương Minh Chiến hỏi một chút về hoạt động của đám người Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh đã sớm thống nhất lời nói, bọn hắn nói là tùy ý đi dạo xung quanh. Vương Minh Chiến cũng không hoài nghi, chỉ căn dặn bọn hắn không nên rời khỏi phường thị, phải cảnh giác cao độ, đừng để người khác lừa gạt.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Vương Minh Chiến căn dặn thêm vài câu rồi đi đến quầy lễ tân bán linh cốc.

“Tam ca, cửu đệ. Hai người các ngươi có dư linh thạch không? Cho ta mượn 10 viên? Ta muốn mua một kiện linh y, nhưng còn thiếu 10 viên linh thạch nữa.”

Vương Trường Vũ húp xong cháo hoa trong bát rồi mở miệng nói, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ chờ mong.

Trên mặt Vương Trường Tinh lộ vẻ khó xử, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thất muội. Ta đã tiêu hết linh thạch rồi.”

“Thất tỷ, đệ cho người khác mượn linh thạch rồi. Nàng hứa buổi chiều sẽ trả lại cho đệ, chờ nàng trả lại linh thạch cho đệ. Đệ lập tức đưa cho tỷ mượn, thế nào?”

Vương Trường Sinh kiếm một cái cớ.

“Cho người khác mượn? Cửu đệ? Đây là lần đầu tiên đệ đến Thiên Hà phường thị! Ngoại trừ chúng ta ra, đệ còn quen biết người khác nữa sao? Đệ đừng để người khác lừa mình đấy.”

Vương Trường Tuyết nhíu mày, nhắc nhở thiện ý.

“Là Ngưng Hương biểu muội. Cửu đệ cho Ngưng Hương biểu muội mượn linh thạch.”

Vương Trường Tinh nói giúp.

Vương Trường Sinh liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Đệ cho Ngưng Hương biểu muội mượn linh thạch.”

Nghe được lời giải thích này, Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Triệu Ngưng Hương đã tới Vương gia vài lần, các nàng cũng biết Triệu Ngưng Hương nên cũng không hoài nghi lời nói của Vương Trường Tinh.

“Vậy thì được rồi! Đệ cũng không cần thúc giục Ngưng Hương biểu muội trả lại linh thạch đâu, ta mua linh y muộn một chút cũng không sao.”

Vương Trường Vũ nghĩ đến cái gì, dặn dò.

Vương Trường Sinh đáp ứng. Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn trở về phòng luyện khí, còn đám người Vương Trường Tinh đi làm việc riêng của mình.

Lần này, mười phần vật liệu, Vương Trường Sinh đã thành công sáu lần, hắn đã luyện chế ra sáu tấm Thanh Vân Thuẫn.

Hắn cất sáu tấm Thanh Vân Thuẫn đi, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn đi ra ngoài.

Khi hắn đi tới quầy tiếp tân, hắn nhìn thấy Vương Trường Tinh đang nói chuyện gì đó với Triệu Ngưng Hương.

“Ngưng Hương biểu muội, sao muội lại tới đây?”

Triệu Ngưng Hương ngọt ngào cười, nói: “Muội đến trả lại linh thạch cho huynh! Nhưng Trường Tinh biểu ca nói huynh đang tu luyện nên muội đã đưa linh thạch cho huynh ấy. Trường Sinh biểu ca, huynh phải chăm chỉ tu luyện vào. Qua một năm nữa, chính là thời gian tổ chức thăng tiên đại hội. Nếu tu vi quá thấp thì sẽ không được tiến vào môn phái tu tiên.”

Vương Trường Sinh kinh ngạc, cười một tiếng. Hắn không nghĩ tới, Triệu Ngưng Hương vẫn còn ý định gia nhập môn phái tu tiên.

“Muội đã hẹn Ngọc Kiều biểu tỷ đi dạo phố, muội đi trước đây.”

Sau khi Triệu Ngưng Hương rời đi, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh chào Vương Minh Chiến một tiếng rồi rời khỏi Bách Cốc Các.

Đi tới quảng trường, Vương Trường Sinh lấy Thanh Vân Thuẫn ra, đặt lên trên quầy hàng, lẳng lặng chờ đợi.

Một canh giờ trôi qua, chỉ mới bán được hai tấm Thanh Vân Thuẫn.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh cũng không nóng vội. Một bên ngồi đằng sau quầy hàng nói chuyện phiếm, một bên chờ đợi khách nhân tới.

“Tam ca, thất đệ. Sao hai người lại bày quầy hàng ở chỗ này? Hai người lấy linh khí phòng ngự ở đâu ra thế?”

Giọng nói của Vương Trường Vũ bỗng nhiên vang lên.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh cùng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ đã đứng trước quầy hàng.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh hai mặt nhìn nhau, Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi nói thật cho hai vị đường tỷ biết.

Đây cũng không phải là bí mật không thể nói ra. Nếu Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ có thể tham dự vào thì có thể mua thêm vật liệu, luyện chế thêm mấy tấm Thanh Vân Thuẫn để bán.

Biết được Vương Trường Sinh có thể luyện chế ngự linh khí phòng ngự hạ phẩm, cả Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ đều kinh ngạc.

“Nhị tỷ, thất muội. Hai người có muốn tham gia cùng chúng ta không? Cùng nhau góp linh thạch mua thêm vật liệu rồi để cửu đệ luyện khí, sau đấy thì đem bán, cùng nhau kiếm linh thạch.”

Vương Trường Tinh đề nghị.

Hai người cũng có chút động tâm, trầm ngâm một lát, Vương Trường Tuyết mở miệng nói: “Lợi nhuận chia như thế nào? Cho dù chúng ta là huynh đệ thì cũng phải sòng phẳng rõ ràng, chúng ta nói trước thì tốt hơn.”

“Trừ đi tất cả chi phí. Cửu đệ bốn thành, ba người chúng ta mỗi người chiếm hai thành nhưng trong tay chúng ta không có nhiều linh thạch. Các ngươi phải lấy ra một ít linh thạch để nhập bọn, các ngươi thấy thế nào?”

Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp ứng.

“Vậy được rồi. Ta và thất muội ở đây trông quầy hàng. Cửu đệ, đệ và nhị tỷ đi mua vật liệu, sau đó trở về luyện khí, luyện chế xong thì để cho nhị tỷ mang tới đây.”

Ba người Vương Trường Sinh đều không phản đối. Vương Trường Vũ và Vương Trường Tinh ở lại trông quầy hàng còn Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết thì đi mua vật liệu.

Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ góp 78 viên linh thạch, cộng với số linh thạch bán được từ hai tấm Thanh Vân Thuẫn, tổng cộng là 177 viên linh thạch, mua được tám phần vật liệu.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh lập tức bắt đầu luyện khí.

Tám phần vật liệu, tổng cộng luyện chế được năm tấm Thanh Vân Thuẫn, sau đó hắn giao cho Vương Trường Tuyết mang tới quảng trường bán.

Trong năm ngày tiếp theo, Vương Trường Sinh không hề rời khỏi Bách Cốc Các. Ngoại trừ luyện khí ra thì thời gian còn lại hắn đều ở trong phòng tu luyện.

Cũng trong năm ngày này, hắn lần lượt luyện chế ra 40 tấm Thanh Vân Thuẫn, đều để Vương Trường Tuyết mang tới quảng trường bán.

Mỗi lần bán được một tấm Thanh Vân Thuẫn, Vương Trường Tinh đều sẽ ghi chép lại, để thuận lợi cho việc chia lợi nhuận sau này.

Buổi trưa một ngày nọ, Vương Trường Sinh cất bảy tấm Thanh Vân Thuẫn vừa được luyện chế xong rồi cất bước đi ra ngoài.

Trải qua rất nhiều lần luyện tập, trình độ luyện khí của hắn đã tăng lên đáng kể. Với mười phần vật liệu, có thể thành công ít nhất là sáu lần.

Đi tới quầy tiếp tân, Vương Trường Sinh không thấy Vương Trường Tuyết đâu nên hỏi Vương Minh Chiến thì mới biết được, Vương Trường Tuyết bị hắn phái đi tặng đồ.

Vương Trường Sinh cũng không để ý, hắn cất bước đi về phía quảng trường.

Đi tới quảng trường, Vương Trường Sinh rất nhanh đã tìm được Vương Trường Tinh.

Bên trên quầy hàng đang bày bốn tấm Thanh Vân Thuẫn, Vương Trường Tinh đang nói chuyện phiếm cùng với Vương Trường Vũ.

“Cửu đệ, sao đệ lại tới đây? Nhị tỷ đâu rồi!”

“Nhị tỷ bị lục thúc phái đi tặng đồ nên đệ tự mình mang đồ tới đây. Đúng rồi, sao vẫn còn tới bốn tấm Thanh Vân Thuẫn vậy?”

Vương Trường Tinh thở dài một hơi, giải thích: “Mặc dù giá của chúng ta tương đối rẻ nhưng thứ này cũng không phải là thứ đắt hàng. Trước đó có thể bán được đều là nhờ vào nhân khí của Thiên Hà tiểu hội. Ta cố gắng bán được ba tấm đã là không tệ rồi.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, nói: “Đã như vậy, sao mấy người lại không nói cho đệ biết. Sớm biết như vậy, đệ đã không luyện chế thêm, bây giờ đệ đã luyện chế thêm bảy tấm đây này.”

“Không có việc gì. Cho dù không bán được thì chúng ta cũng có thể bán lại cho cửa hàng bán binh khí. Nếu thực sự không được thì chúng ta giữ lại cho mình sử dụng. Đệ đi mua thêm vật liệu luyện khí đi, có thể luyện chế bao nhiêu thì luyện chế bấy nhiêu. Dù sao chúng ta cũng không lỗ được đâu.”

Vương Trường Vũ thản nhiên nói.

Vương Trường Sinh gật đầu, nói chuyện phiếm đôi câu cùng với Vương Trường Tinh và Vương Trường Vũ rồi đưa bảy tấm Thanh Vân Thuẫn cho bọn hắn. Sau khi cầm một Túi Trữ Vật nặng trĩu mới rời khỏi quảng trường.

Trong Túi Trữ Vật có hơn 800 viên linh thạch, là số linh thạch mà bốn người bọn họ vất vả kiếm được trong mấy ngày vừa qua.

Hơn 800 viên linh thạch đối với Vương Trường Sinh mà nói thì tuyệt đối là một khoản tiền lớn, trước đây hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cho dù chỉ cầm bốn thành thì hắn cũng sẽ có hơn 300 viên linh thạch.

Hắn còn chưa đi được bao xa thì một nam một nữ bất ngờ xuất hiện, chặn đường của hắn.

Vương Trường Sinh nhíu mày lại, hỏi: “Là các ngươi? Hai vị đạo hữu muốn làm gì?”

Hai người này không phải ai khác mà chính là hai huynh muội đã bán luyện khí lô cho hắn.

Thanh niên mặc áo lam ôm quyền về phía Vương Trường Sinh, chân thành nói: “Chúng ta không có ác ý. Tại hạ là Mộc Ngữ Hi, đây là muội muội của tại hạ Mộc Ngữ Yên. Mạo muội hỏi đạo hữu một câu, đạo hữu là luyện khí sư sao?”

“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?”

Vương Trường Sinh lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hai người.

“Đạo hữu. Chúng ta không có ý gì khác, đây là điển tịch tổ truyền của chúng ta. Ta tin rằng đạo hữu sẽ cảm thấy hứng thú.”

Mộc Ngữ Yên vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo ra một quyển điển tịch dày, đã bị ố vàng. Trên bìa viết sáu chữ “Bí Điển Luyện Khí Mộc Thị” màu vàng.

Vương Trường Sinh lật xem điển tịch, tùy ý nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.