Chương 53: Lục Thúc Răn Dạy

Trên đó ghi chép lại phương pháp luyện chế của nhiều loại linh khí, ngay cả phương pháp luyện chế pháp khí cũng có. Ngoại trừ cái đó ra, còn có phương pháp luyện chế khôi lỗi thú, từ khôi lỗi nhất giai cho đến khôi lỗi tam giai.

Vương Trường Sinh kiềm chế lại kích động trong lòng, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Quyển điển tịch này đối với ta có chút tác dụng, các ngươi ra giá bao nhiêu?”

“Ba trăm. Đây là vật tổ truyền của chúng ta, khẳng định là đáng giá.”

Mộc Ngữ Hi giơ ba ngón tay lên, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong, nhìn Vương Trường Sinh.

“Ba trăm sao? Quá đắt, 100 viên linh thạch thì còn tạm được.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, cò kè mặc cả nói.

“Đạo hữu nghĩ chúng ta không biết cái gì sao? Quyển điển tịch này đã liệt kê ra mấy chục phương pháp luyện chế linh khí và pháp khí, ngay cả phương pháp luyện chế khôi lỗi thú cũng có. Nếu không phải do chúng ta không biết luyện khí thì còn lâu mới bán quyển điển tịch này cho ngươi. 100 viên linh thạch, còn không bằng chúng ta bán cho tiệm sách.”

Vương Trường Sinh nghe được lời này, cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường nói: “Điển tịch không giống với những vật khác, nội dung trên đó có thể sao chép được. Nếu tiệm sách đưa ra một cái giá hợp lý thì các ngươi đã bán từ lâu rồi. 120 viên linh thạch, không thể nhiều hơn. Làm sao mà ta biết được các ngươi có sao chép nội dung trên điển tịch không?”

Sau khi Mộc Ngữ Hi truyền âm trao đổi với Mộc Ngữ Yên thì Mộc Ngữ Hi mở miệng nói: “Thêm một tấm Thanh Vân Thuẫn nữa thì còn tạm được.”

Bọn hắn xác thực là đã sao chép một số nội dung nhưng để bán được giá cao, bọn hắn chỉ có thể bán bản gốc cho Vương Trường Sinh.

“Được. Thêm một tấm thì thêm một tấm.”

Trong đôi mắt của Vương Trường Sinh hiện lên một tia vui mừng, đáp ứng.

Hắn dẫn theo hai huynh muội Mộc Ngữ Hi trở lại quầy hàng, kể cho Vương Trường Tinh những gì đã xảy ra rồi đưa một tấm Thanh Vân Thuẫn cùng 120 viên linh thạch cho Mộc Ngữ Hi.

Mộc Ngữ Yên do dự một lúc rồi nói nghiêm túc: “Vương đạo hữu, tiểu muội có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Vương đạo hữu sẽ đáp ứng.”

“Nói đi!”

“Tiểu muội hi vọng Vương đạo hữu sẽ không bán quyển điển tịch này cho người khác. Mong Vương đạo hữu sẽ giữ gìn quyển điển tịch này thật tốt.”

Vương Trường Sinh mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

Đương nhiên hắn sẽ không bán cho người khác nhưng hắn có thể đưa cho ngũ cô và thập nhất thúc quan sát. Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, nghi hoặc nói: “Đúng rồi, sao ngươi biết ta họ Vương?”

Mộc Ngữ Yên do dự một lúc rồi truyền âm giải thích: “Ngươi quên là chúng ta là người đã bán luyện khí lô cho ngươi sao. Tuy có rất nhiều quầy hàng trên quảng trường nhưng không có nhiều quầy hàng bán linh khí. Các ngươi đã bày quầy hàng ở đây được mấy ngày nhưng vẫn một mực bán linh khí phòng ngự. Có rất nhiều tu sĩ biết đến các ngươi, chỉ cần lưu tâm một tý thì việc tra ra lai lịch của các ngươi cũng không phải là việc gì khó.”

Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng âm thầm cảnh giác, xem ra phải nhắc nhở tam ca và thất tỷ.

Tu sĩ ở Thiên Hà phường thị tốt xấu lẫn lộn, Vương Trường Tinh đã bày quầy hàng ở đây được mấy ngày, nói không chừng đã bị kẻ nào đó để mắt tới.

Sau khi Mộc Ngữ Hi và Mộc Ngữ Yên rời khỏi đây. Vương Trường Sinh truyền âm cho Vương Trường Tinh và Vương Trường Vũ để nói về việc này.

Vương Trường Tinh cũng không để chuyện này ở trong lòng, thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Chúng ta không ăn trộm cũng không cướp đoạt. Chẳng lẽ chỉ vì chúng ta bán mấy món linh khí mà muốn đánh muốn giết chúng ta sao? Hơn nữa, chúng ta không phải là tán tu, sau lưng chúng ta đã có gia tộc để dựa vào. Ta không tin là có kẻ nào dám hạ độc thủ với chúng ta.”

Vương Trường Sinh ngẫm lại cũng thấy đúng, trên đời nào có nhiều tà tu như vậy.

“Cửu đệ, đệ vẫn là nhanh đi mua vật liệu rồi còn trở về chỗ ở luyện khí! Thừa dịp mấy ngày này vẫn còn nhiều người, nói không chừng có thể bán thêm được mấy tấm Thanh Vân Thuẫn nữa.”

Vương Trường Vũ thúc giục nói.

Vương Trường Sinh gật đầu, đứng dậy rời đi.

Hắn đã dùng hơn 700 viên linh thạch để mua hơn bốn mươi phần vật liệu.

Trở lại Bách Cốc Các. Hắn đang muốn trở về phòng luyện khí thì bị Vương Minh Chiến gọi vào hậu viện.

Vương Minh Chiến tiện tay phóng thích một cái Cách Âm Tráo, nghiêm túc hỏi: “Trường Sinh. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cùng với đám người Trường Tuyết buôn bán linh khí không? Thành thật trả lời.”

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Vâng! Lục thúc.”

“Linh khí đều là do ngươi luyện chế có phải không!”

“Vâng, là do chất nhi luyện chế. Sao vậy lục thúc, chúng ta buôn bán linh khí thì đâu có gì sai?”

Vương Trường Sinh bối rối. Trong tộc quy cũng không có quy định là không được buôn bán linh khí. Hắn không biết mình đã làm sai ở đâu.

“Mỏ Huyền Kim là do ngươi phát hiện. Đám người cửu thúc đã chết thảm dưới tay tặc nhân chỉ vì bảo vệ bí mật của mỏ Huyền Kim. Tam ca vì muốn bảo vệ bí mật nên không dám bán một kiện linh khí nào ở Ninh Châu, mà phải vận chuyển tới Tiên Duyên thành rồi bí mật xử lý. Hiện tại các ngươi lại tự mình buôn bán, nếu như để gia tộc khác biết, vạn nhất bọn hắn liên kết chuyện này và mỏ Huyền Kim lại với nhau thì gia tộc sẽ gặp phiền phức lớn. Ngươi có biết rằng ngươi đã gây ra đại họa rồi không?”

Trong lòng Vương Trường Sinh khẽ run lên, có chút không thể tin nói: “Lục thúc, chuyện này không có nghiêm trọng như người nói đâu phải không! Đây là do chất nhi tự mình học tập luyện khí, may mắn thành công. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”

“Ngu xuẩn. Lý do này của ngươi có trăm nghìn sơ hở. Ngươi chỉ đọc qua mấy quyển điển tịch luyện khí là có thể học được luyện khí sao? Không trải qua nhiều lần luyện tập thì ngươi sẽ luyện khí được sao? Một phần vật liệu đã tiêu tốn mười mấy viên linh thạch, dù ít thì ngươi cũng phải luyện tập mấy chục lần, đó chính là mấy trăm viên linh thạch đấy. Với tư chất của ngươi, cho dù tam ca và tam tẩu có yêu thương ngươi như thế nào thì cũng không có khả năng lấy ra mấy trăm viên linh thạch để tạo điều kiện cho ngươi học tập luyện khí. Cho dù là có, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nếu có mấy trăm viên linh thạch thì chắc chắn phải đi mua linh cốc, đan dược để sử dụng giúp tăng tiến tu vi, thay vì học luyện khí. Ngươi có chắc chắn trăm phần trăm rằng ngươi có thể thành công? Ngươi lấy sự tự tin này ở đâu ra? Bất cứ ai có đầu óc thì đều có thể nhìn ra vấn đề.

Lùi một bước mà nói, ngươi may mắn trở thành luyện khí sư, đã đạt tới trình độ có thể kiếm được lợi nhuận. Vì cái gì mà gia tộc lại không cung cấp vật liệu luyện khí cho ngươi để kiếm thêm nhiều lợi ích hơn nữa? Mà lại bỏ mặc ngươi ở bên ngoài luyện khí kiếm linh thạch? Hiển nhiên là do Vương gia chúng ta có luyện khí sư cao minh hơn, thậm chí không chỉ có một người. Nếu không thì tại sao lại không bồi dưỡng ngươi? Ngươi phải biết rằng, tam ca là gia chủ mà ngươi lại là nhi tử của tam ca. Trình độ luyện khí của ngươi đã có thể kiếm được lợi nhuận nhưng gia tộc lại không cung cấp vật liệu luyện khí cho ngươi. Điều này căn bản không giải thích được.”

Đối mặt với chất vấn của Vương Minh Chiến, sau lưng Vương Trường Sinh đã ướp sũng mồ hôi, trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi.

Người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc thì u mê. Vương Minh Chiến chỉ mới nói ra mấy câu mà đã chỉ ra sơ hở của vấn đề.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã tìm được một con đường phát tài nhưng không ngờ lại gây ra tai họa lớn như vậy.

Vương Trường Sinh nuốt nước bọt, khẩn trưởng nói: “Lục thúc, vậy nên làm gì bây giờ? Chất nhi không có cố ý, chất nhi chỉ muốn kiếm một ít linh thạch mà thôi.”

Vương Minh Chiến trầm ngâm nửa ngày, nói: “Tạm thời ngươi đừng tiếp tục luyện khí, chuyện này ta sẽ lo liệu. Nhớ kĩ, nếu có ai hỏi thì ngươi cứ trả lời rằng gia tộc vì lần Thiên Hà tiểu hội này nên cố ý mua một lô linh khí phòng ngự từ Tiên Duyên thành để bán. Các ngươi là đang tuân theo mệnh lệnh của gia tộc đi bán linh khí. Về phần các ngươi mua vật liệu luyện khí thì các ngươi cứ nói là do mình đỏ mắt khi thấy lợi ích của luyện khí nên muốn học luyện khí. Ở trước mặt nhiều người, các ngươi phải thảo luận nhiều hơn về chuyện này. Nghe nhìn lẫn lộn, dùng hết khả năng để che giấu bí mật của mỏ Huyền Kim.”

“Vâng, lục thúc. Chất nhi biết rồi nhưng chất nhi vừa mới mua thêm bốn mươi phần vật liệu. Chất nhi và đám người nhị tỷ đã góp toàn bộ tiền của mình vào đấy, người xem?”

“Luyện xong bốn mươi phần vật liệu này thì không được luyện chế nữa. Linh khí đã được luyện chế xong thì ta sẽ lấy danh nghĩa của gia tộc để mua lại toàn bộ số linh khí này với giá cao một chút so với giá trênthị trường. Bằng cách này, các ngươi có thể kiếm thêm được một chút mà gia tộc cũng không lỗ vốn. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được bán linh khí đã luyện chế ra cho cửa hàng bán linh khí.”

“Vâng, lục thúc, chất nhi đã hiểu.”

Vương Trường Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng.

Hắn đã nghĩ đơn giản quá rồi, linh khí được luyện chế ra vẫn nên giao cho gia tộc xử lý, như vậy sẽ an toàn hơn.