Chương 47: Bày Quầy Hàng

Các tu sĩ chứng kiến từ đầu đến cuối bắt đầu xì xào bàn tán: “Chậc chậc, thì ra lời đồn là thật, Lâm gia thật sự có người gia nhập Tử Tiêu Môn. Ngay cả đệ tử của Tử Tiêu Môn cũng đã đến, xem ra tin tức có linh vật phụ trợ Trúc Cơ được bán trong đấu giá là thật.”

“Haha, cũng không biết linh vật sẽ rơi vào tay người nào. Linh vật phụ trợ Trúc Cơ sao, sẽ không phải là Trúc Cơ Đan chứ!”

“Ta nghĩ là có khả năng. Xem ra lần này chúng ta đến Thiên Hà tiểu hội là đúng rồi.”

Vương Trường Sinh nghe được những lời này, cũng không để trong lòng. Hắn chỉ là Luyện Khí tầng sáu, khoảng cách đến Trúc Cơ còn xa! Hắn căn bản cũng không quan tâm linh vật Trúc Cơ là cái gì.

Sau khi tiến vào phường thị thì hắn đi dạo cùng với Vương Trường Tinh.

Hai bên đường là những tòa nhà có kiến trúc không giống nhau. Có lầu các tinh xảo cao mười mấy trượng, cũng có những căn thạch ốc đơn sơ cao khoảng một trượng. Thương phẩm được bán ra ở đây đều là những vật phẩm được tu tiên giả sử dụng.

Có phù triện, đan dược, linh y, linh khí,...

Có đủ tất cả các loại thương phẩm, Vương Trường Sinh nhìn tới mức hoa cả mắt.

“Ai đi ngang qua thì tuyệt đối đừng nên bỏ lỡ. Luyện khí điếm đã hoạt động được trăm năm, chất lượng đảm bảo. Nếu các đạo hữu muốn mua một thanh binh khí vừa tay thì đừng nên bỏ lỡ, hãy vào xem qua.”

“Vũ Tỉnh Linh Trà vừa mới được hái năm nay, mời các vị đạo hữu đến xem qua. Uống một chén Vũ Tỉnh Linh Trà trước khi tu luyện sẽ giúp tâm thần kiên định.”

“Phù triện nhất giai thượng hạng đây, chất lượng thì không cần phải nói. Có đủ các loại từ công kích, phòng ngự, phụ trợ.”

······

Hầu như cửa hàng nào cũng đều an bài một tiểu nhị đứng rao hàng trước cửa ra vào để hấp dẫn khách nhân.

Sau một chén trà, Vương Trường Sinh theo Vương Trường Tinh đi tới một con đường ít người qua lại hơn. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi thơm.

Đây là một con đường chuyên bán các loại thức ăn được chế biến từ linh tài, mùi thơm nức mũi.

Vương Trường Tinh dẫn theo Vương Trường Sinh đi vào một tòa lầu các màu xanh cao hai tầng, bảng hiệu ở bên trên viết ba chữ “Bách Vị Phường” màu vàng.

“Cửu đệ, Bách Vị Phường là cửa hàng bán điểm tâm ngon nhất Thiên Hà phường thị. Không, phải là cửa hàng bán điểm tâm ngon nhất Ninh Châu. Hiếm khi đệ có cơ hội đến đây, nhất định phải mua một chút điểm tâm mang về.”

Vương Trường Tinh chỉ vào lầu các màu xanh, giới thiệu qua cho Vương Trường Sinh rồi bước vào, Vương Trường Sinh đi theo sau.

Phía sau quầy gỗ dài là mấy cái khay, ở trên khay bày rất nhiều điểm tâm đã được chế biến.

Vương Trường Tinh đi đến trước quầy hàng, nói với tiểu nhị đang đứng phía sau quầy: “Bánh hoa quế và bánh đậu đỏ bao nhiêu linh thạch một cân?”

“Bánh hoa quế là bốn viên linh thạch ba cân, bánh đậu đỏ là hai viên linh thạch một cân.”

“Lần trước ta đến đây mua thì bánh hoa quế vẫn là một viên linh thạch một cân. Sao bây giờ lại tăng giá? Chẳng lẽ là khi dễ ta là người từ nơi khác đến nên cố ý tăng giá sao!”

Trên mặt Vương Trường Tinh lộ vẻ không vui, cau mày nói.

“Xin khách quan đừng hiểu lầm, trong bánh hoa quế có linh mật. Vì linh mật tăng giá nên bánh hoa quế cũng tăng giá.”

“Vậy được rồi! Cho ta mỗi loại hai cân.”

Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên một tia kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Tam ca, đệ nhớ là huynh không thích ăn đồ ngọt đúng không?”

“Tẩu tử thích ăn đồ ngọt. Nàng ở nhà một mình trông nom hài tử cũng không dễ dàng gì, ta là mua cho nàng.”

Nhắc đến thê tử, trên mặt Vương Trường Tinh lộ ra thần sắc hạnh phúc.

Vương Trường Sinh bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy cho ta mỗi loại hai cân.”

Hai người thanh toán linh thạch xong, thu hồi điểm tâm đã được gói kỹ lại rồi rời khỏi Bách Vị Phường.

Khi ngang qua một tiệm mì, một cỗ mùi thơm mê người bay vào trong mũi Vương Trường Sinh.

Vương Trường Tinh khẽ hít một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc say mê.

Bụng Vương Trường Sinh cũng kêu lên “ọc ọc”, hắn đề nghị: “Tam ca, hai chúng ta đi vào ăn một tô mì đi! Đệ nhớ là huynh rất thích ăn mỳ thịt bò.”

Vương Trường Tinh có chút động tâm nhưng hắn nghĩ tới vợ con ở nhà nên đành lắc đầu cự tuyệt: “Không được, một bát mì thịt bò tốn một viên linh thạch, quá đắt. Ta ăn lương khô là được rồi! Trước khi ra khỏi cửa, tẩu tử đã làm cho ta rất nhiều lương khô, ta ăn lương khô là đủ rồi.”

“Hiếm khi đến đây một chuyến, ăn một bát thì sao, cũng không phải thường xuyên đến đây ăn.”

Vương Trường Tinh vẫn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Một viên linh thạch có thể mua được ba cân linh cốc nhất giai hạ phẩm, ba cân linh cốc nhất giai hạ phẩm đủ ăn trong mấy ngày. Để ăn mì thì quá lãng phí, ta ăn lương khô là được rồi. Cửu đệ, không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, không nuôi nhi tử thì không biết lòng phụ mẫu. Bây giờ ta chỉ hi vọng Thanh Trạch có thể tiến xa hơn trên tiên đồ, ta phải tiết kiệm linh thạch để mua linh cốc nuôi dưỡng Tuyết Vân Kê. Nếu cháu của ngươi có linh căn thì ta muốn mỗi ngày hắn đều được ăn linh đản. Người làm cha như ta không có bản lĩnh gì, chỉ có thể tiết kiệm tài nguyên tu tiên thay cho hắn.”

“Tam ca, nếu như Thanh Trạch không có linh căn thì sao?” Vương Trường Sinh cẩn thận hỏi.

“Vậy thì sinh thêm, sinh đến khi nào có linh căn mới thôi. Tư chất của ta và tẩu tử đều không tốt, cho nên chỉ hy vọng tư chất của con cái sẽ tốt hơn chúng ta, có tiền đồ hơn hai chúng ta. Nếu đệ muốn ăn mì thì đệ cứ vào ăn đi! Ta ở đây chờ đệ, đệ ăn xong rồi thì chúng ta đi bày quầy hàng.”

Vương Trường Sinh đảo mắt một vòng, khẽ cười nói: “Tam ca, lúc nhỏ huynh đã chiếu cố đệ rất nhiều. Nay đệ mời huynh ăn một tô mì, huynh sẽ không cự tuyệt chứ!”

Vương Trường Tinh do dự một lúc rồi đáp ứng.

Trong tiệm mì cũng không có nhiều tu sĩ ăn mì, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh ngồi xuống một bàn trống, gọi hai bát mì thịt bò.

Không lâu sau, tiểu nhị bưng lên hai bát mì thịt bò.

Bên trong tô mì nổi lên một lớp dầu, trên mặt có vài lát thịt bò mỏng và hai lát rau xanh, mùi thơm nức mũi, khiến người khác vừa ngửi thôi đã thấy thèm.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh cầm đũa rồi bắt đầu ăn. Rất nhanh bọn hắn đã ăn xong hết bát mỳ, không còn xót lại gì dù chỉ một giọt canh.

“Thoải mái quá. Đã rất lâu rồi ta chưa từng ăn bát mì thịt bò nào ngon như vậy.”

Vương Trường Tinh thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.

“Ăn mì xong rồi. Chúng ta đi bày quầy hàng thôi.”

Vương Trường Sinh thanh toán linh thạch cho tiểu nhị rồi rời khỏi tiệm mì cùng với Vương Trường Tinh.

Một khắc sau, hai người tới một quảng trường đá xanh khổng lồ. Trên quảng trường có rất nhiều quầy hàng lớn nhỏ.

Trong quảng trường bày quầy hàng thì không cần tốn tiền thuê, đây cũng là một cách để Thiên Hà tiểu hội hấp dẫn tu sĩ đến đây buôn bán nhưng quầy hàng không thể quá lớn.

Vương Trường Tinh tìm một chỗ trống, lấy ra một mảnh vải thô dài rộng một trượng, rồi bày thương phẩm lên.

Thương phẩm được bày lên gồm linh cốc nhất giai trung phẩm, vật liệu luyện khí nhất giai, đan dược nhất giai, phù triện nhất giai và một số linh thảo nhất giai. Những vật này phần lớn đều là của Vương Trường Tinh, mặc dù tư chất của hắn không tốt nhưng hắn rất thích làm ăn. Hắn đã sớm chuẩn bị cho Thiên Hà tiểu hội lần này.

Vương Trường Tinh cũng không la hét lớn tiếng, hắn đánh dấu giá tiền lên trên từng món rồi nói chuyện phiếm cùng với Vương Trường Sinh.

Hắn giới thiệu cho Vương Trường Sinh một ít kinh nghiệm của mình, tỉ như cách thương lượng giá cả khi mua đồ, cách phân biệt một số quầy hàng được ủy thác, một số thủ đoạn lừa gạt phổ biến.

Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, được lợi rất nhiều.

Nhìn những thương phẩm được bán ở các quầy hàng xung quanh, trong lòng Vương Trường Sinh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự một sự kiện lớn như thế này nên muốn đi dạo một chút.

Vương Trường Tinh nhìn ra tâm tư của Vương Trường Sinh, nói: “Cửu đệ, một mình ta trông quầy hàng là được rồi. Đây là lần đầu tiên đệ đến đây, đi dạo một vòng đi! Hãy nhớ, đừng nên tùy tiện mua đồ, nếu đệ thật sự muốn mua thì đệ lập tức quay về nói với ta, ta sẽ giúp đệ phân biệt thật giả. Mỗi lần Thiên Hà tiểu hội được tổ chức, đều có rất nhiều kẻ lừa đảo, nhị tỷ cũng từng bị lừa. Linh thạch kiếm được cũng không dễ, đệ đừng tiêu lung tung.”

“Đệ biết rồi tam ca. Đệ đi dạo một vòng đây.”

Vương Trường Sinh đáp ứng rồi đứng dậy rời đi.