Chương 46: Thiên Hà Tiểu Hội

Vương Trường Sinh nhìn ba mẫu linh điền nhất giai trước mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Qua hai ngày nữa là ba mẫu linh cốc có thể thu hoạch.

Môi Vương Trường Sinh khẽ động, trước người xuất hiện từng điểm lam quang, lam quang nhanh chóng ngưng tụ thành một đám mây màu trắng lớn gần một trượng.

“Đi.”

Ngón tay Vương Trường Sinh chỉ lên bầu trời phía trên linh điền, đám mây màu trắng lập tức bay về phía trên đầu linh điền. Đám mây không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành một đám mây khổng lồ, bao phủ ba mẫu linh điền.

“Mưa đến.”

Vương Trường Sinh quát lên một tiếng rồi đánh một đạo pháp quyết vào đám mây khổng lồ.

Đám mây khổng lồ quay cuồng một hồi rồi trút những giọt nước mưa nặng chĩu xuống, mang lại cảm giác mát mẻ cho ba mẫu linh điền.

Nửa khắc sau, Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết, đám mây khổng lồ hóa thành những điểm lam quang tán loạn rồi biến mất, mưa cũng ngừng.

“Cửu đệ, chào buổi sáng!”

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.

Vương Trường Sinh nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Vương Trường Tinh đang đi về phía hắn.

“Chào buổi sáng tam ca. Hôm nay huynh không cần đi trực sao?”

“Ta và tam bá đã xin nghỉ phép, cứ cách năm năm Thiên Hà tiểu hội sẽ tổ chức một lần. Mà trong tay của ta có một ít linh vật, dự định mang tới Thiên Hà phường thị bán. Nhị tỷ và những người khác cũng muốn đi Thiên Hà phường thị để bán thương phẩm. Ta tới hỏi đệ có muốn đi cùng hay không? Nghe nói lần này sẽ xuất hiện linh vật phụ trợ Trúc Cơ ở Thiên Hà tiểu hội nên đã hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đấy. Loại cơ hội như thế này cũng không có nhiều, nhất định có thể kiếm một món hời. Ta đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước rồi.”

Vương Trường Tinh có chút kích động.

Vương Trường Sinh có chút động tâm nhưng hắn nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ vẻ khó xử ,nói: “Đệ phải chăm sóc linh cốc, chỉ sợ là không đi được.”

“À, ta còn tưởng chuyện gì. Đệ nhờ tam bá mẫu thay đệ chăm sóc một chút chẳng phải là được rồi sao? Nhị tỷ và những người khác cũng đem công việc của mình nhờ các vị trưởng bối chiếu cố để có thể đi Thiên Hà phường thị, mở mang tầm mắt. Cửu đệ, đệ chưa từng đi Thiên Hà phường thị có phải không! Cứ cách năm năm Thiên Hà tiểu hội mới tổ chức một lần, mỗi lần đều có rất nhiều tu sĩ tham gia, mang theo đủ các loại linh vật. Nếu đệ không đi thì quá là đáng tiếc.”

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lát, lời nói của Vương Trường Tinh quả thực là có đạo lý.

Qua hai ngày nữa, ba mẫu linh cốc mới có thể thu hoạch. Trong thời gian này chỉ cần tưới nước đúng giờ là được.

“Tam ca, khi nào thì xuất phát?”

Vương Trường Tinh lắc đầu, nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Lục thúc chính là người dẫn đội , nếu đệ muốn tham gia Thiên Hà tiểu hội thì nên nói chuyện trước với tam bá. Tam bá hẳn là biết thời gian xuất phát.”

“Cám ơn tam ca. Vậy đệ sẽ đi hỏi cha của đệ.”

Vương Trường Tinh nói chuyện phiếm với Vương Trường Sinh thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.

Vương Trường Sinh ăn xong bữa sáng liền đi tới thư phòng, đề cập chuyện này với Vương Minh Viễn.

“Cứ cách năm năm Thiên Hà tiểu hội sẽ tổ chức một lần. Nếu con chưa từng đi thì nên đi để trải nghiệm, học hỏi kiến thức. Cha sẽ bảo mẹ con chiếu cố linh điền.”

Vương Minh Viễn suy nghĩ một chút, đáp ứng.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ mừng rỡ, nói: “Cám ơn cha.”

“Mỗi lần Thiên Hà tiểu hội được tổ chức đều sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến tham dự, ở đấy ngư long hỗn tạp, con không được phép tự ý rời khỏi phường thị. Mọi hành động đều phải tuân theo sự sắp xếp của lục thúc, con hiểu chưa?”

Vương Minh Viễn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trịnh trọng dặn dò.

“Hài nhi đã nhớ kỹ.”

Vương Trường Sinh không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng luôn.

Vương Minh Viễn gật đầu, lấy Túi Trữ Vật đang treo bên hông ra, ông mở miệng túi rồi lắc lắc vài cái làm rơi ra hơn hai mươi viên linh thạch.

“Ở đây có 23 viên linh thạch, con cầm lấy đi, con chi tiêu tiết kiệm một chút, ánh mắt tinh tường lên một chút, đừng để người khác lừa gạt. Trước đây, đại bá và tứ thúc của con cũng từng bị người ta lừa, đừng ham những món lợi nhỏ nếu không sẽ rất dễ bị lừa. Con chuẩn bị một chút đi, giờ thìn sáng ngày mai sẽ xuất phát.”

Vương Minh Viễn nói lời thấm thía, dạy bảo.

Vương Trường Sinh nghe được lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, lập tức đáp ứng.

Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Vương Trường Sinh đi theo lục thúc Vương Minh Chiến và một đám tộc nhân khác rời khỏi Thanh Liên sơn.

Thiên Hà phường thị nằm ở phía tây bắc quận Quảng Lăng. Đứng đầu là Lâm gia Hồng Diệp lĩnh, Lâm gia đã cùng với Chu gia Ngũ Hoa sơn và Diệp gia Bạch Vân lĩnh liên hợp lại với nhau mở phường thị, đây cũng là phường thị lớn nhất Ninh Châu.

Cứ năm năm một lần, ba đại gia tộc sẽ tổ chức một cuộc đấu giá long trọng ở Thiên Hà phường thị, còn được gọi là Thiên Hà tiểu hội.

Thiên Hà tiểu hội vốn là một phương thức được ba đại gia tộc sử dụng để hấp dẫn những tu tiên giả khác đến đây buôn bán, sau này dần dần phát triển thành một ngày hội long trọng. Gần đến ngày Thiên Hà tiểu hội được tổ chức, những tu tiên giả đến từ khắp nơi ở Ninh Châu sẽ đến Thiên Hà phường thị để mua bán thương phẩm. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì hội đấu giá lần này, Lâm gia sẽ lấy ra một loại linh vật có thể phụ trợ Trúc Cơ nên đã thu hút rất nhiều tu sĩ đến tham dự.

Giữa trưa, mặt trời chiếu chói chang, vạn dặm không thấy một gợn mây.

Trong Thiên Hà phường thị đã nghe thấy tiếng người huyên náo, trên đường đông nghịt người, đủ các loại tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai. Lối ra vào phường thị chật kín tu sĩ, đứng thành một hàng dài.

Một luồng bạch quang bỗng nhiên xẹt qua trên trời. Không lâu sau, bạch quang dừng trước lối ra vào phường thị.

Bạch quang hóa ra là một chiếc phi chu màu trắng dài hơn ba trượng, có mười tu tiên giả đang đứng trên đó, chính là đoàn người Vương Trường Sinh.

Đây là lần đầu tiên Vương Trường Sinh đến Thiên Hà phường thị, trước đây hắn cũng chỉ được nghe nói là Thiên Hà phường thị rất phồn hoa. Bây giờ được tận mắt thấy những bức tường thành cao lớn và một hàng dài người đang đứng xếp hàng ở Thiên Hà phường thị, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra một tia hưng phấn.

Trên đường tới đây, Vương Trường Tinh đã giới thiệu nhiều điều thú vị về Thiên Hà phường thị cho hắn, điều này khiến Vương Trường Sinh rất hiếu kì về Thiên Hà phường thị.

Đám người Vương Trường Sinh đi xuống từ trên phi chu. Vương Minh Chiến thu hồi phi chu màu trắng lại, thần sắc ngưng trọng, dặn dò: “Nơi này là Thiên Hà phường thị, không phải là phường thị do gia tộc chúng ta mở. Ở đây ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, nhớ kỹ lời ta đã nói với các ngươi.”

Trong chuyến đi này có mười người, bốn người Minh tự bối và sáu người Trường tự bối.

Trên đường tới đây, Vương Minh Chiến chia sáu người Trường tự bối ra làm ba tổ, hai người một tổ, để bọn hắn giám sát lẫn nhau, không được phép tự ý rời khỏi phường thị.

“Chất nhi biết rồi, lục thúc. Thúc đã nói tám trăm lần rồi, chúng ta sẽ không tự ý rời khỏi phường thị.”

Vương Trường Tinh đáp ứng.

Nghe được câu trả lời của đám người Vương Trường Sinh, Vương Minh Chiến gật gật đầu, hắn thân là người dẫn đầu nên cũng không hi vọng con cháu sẽ xảy ra chuyện. Nếu không hắn cũng không có cách nào bàn giao lại với huynh đệ trong nhà. Vì thế, hắn đã nhấn mạnh nhiều lần, không được tự ý rời khỏi phường thị.

Đám người Vương Trường Sinh trăm miệng một lời đáp ứng. Lục thúc có chút dông dài nhưng cũng là vì muốn tốt cho bọn hắn.

Vương Minh Chiến gật đầu, dẫn theo đám người Vương Trường Sinh đi đến đội ngũ phía trước, xếp hàng vào thành.

Không lâu sau, Vương Trường Sinh đã tới lối vào.

Có hai tu sĩ mặc thiết giáp canh giữ ở cửa thành, trong đó có một nam tử trung niên cầm một tấm gương màu trắng. Mỗi khi có tu sĩ đi vào thành, hắn đều liếc mắt qua tấm gương màu trắng.

“Đi qua đi!”

Nam tử trung niên liếc nhìn Vương Trường Sinh một chút rồi khoát tay áo, ra hiệu cho Vương Trường Sinh vào thành.

Vương Trường Sinh đáp lại rồi cất bước đi vào thành.

Đúng lúc này, có hai nam một nữ đang vội vã đi ra khỏi phường thị. Đi đầu là một ông lão vừa cao vừa gầy mặc hoàng bào, trên mặt không che giấu được vui mừng.

Nhìn pháp lực ba động quanh người của ba người, rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ.

Trên bầu trời phát ra mấy tiếng quái dị, hai mắt của ba tu sĩ Trúc Cơ sáng lên, đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vương Trường Sinh thấy tình hình này, cũng hiếu kì quay đầu nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy trên không trung xuất hiện hai chấm đen, đi từ xa đến gần rồi dừng ở trên mặt đất.

Hai chấm đen rõ ràng là hai con cự ưng màu đen cao khoảng một trượng, cự ưng hai đầu ba chân, có chút quái dị.

Có một nam và một nữ đang ngồi trên lưng cự ưng màu đen.

Người nam khoảng chừng 20 tuổi, dáng người khôi ngô, ngũ quan anh tuấn, trên người mặc cẩm bào màu lam. Người nữ mặc một chiếc váy hoa màu lam, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết. Nhìn linh lực cường đại đang tỏa ra từ hai người, rõ ràng hai người họ cũng là tu sĩ Trúc Cơ.

Trên ống tay áo của hai người, có một hoa văn thái cực, dường như tượng trưng cho cái gì đó.

Nhìn thấy hai người, ông lão mặc hoàng bào nhanh chóng bước tới, vẻ mặt ôn hoà, nói: “Ngọc Hinh. Cuối cùng ngươi cũng trở về, trên đường không có việc gì chứ!”

Thiếu nữ mặc váy xanh mỉm cười ngọt ngào, nói: “Tổ phụ, làm phiền người quan tâm. Trên đường đều bình an, để tôn nhi giới thiệu với người, vị này là Triệu sư huynh, Triệu Liên Thành. Lần này đã làm phiền Triệu sư huynh hộ tống nên tôn nhi mới có thể thuận lợi, bình an trở về gia tộc. Trong tông môn, Triệu sư huynh cũng rất quan tâm tôn nhi.”

“Thì ra là Triệu đạo hữu, lão phu cũng từng nghe Ngọc Hinh nhắc qua. Triệu đạo hữu, Lâm gia chúng ta chỉ là tiểu gia tộc, không thể so được với Tử Tiêu Môn. Nếu có chỗ nào không phải, còn mong Triệu đạo hữu thông cảm.”

Ông lão mặc hoàng bào chắp tay với Triệu Liên Thành, khách khí nói.

Triệu Liên Thành mỉm cười, chân thành nói: “Lâm lão khách khí rồi. Ta mới là người gây thêm phiền phức cho ngài mới đúng.”

“Không phiền phức, không phiền phức. Hai vị này là Chu đạo hữu và Diệp đạo hữu, nghe nói các ngươi sắp trở về nên cố ý ra chào đón.”

Ông lão mặc hoàng bào lắc đầu, chỉ vào một nam một nữ đang đứng sau lưng, giới thiệu.

“Tại hạ là Chu Văn Lược, ra mắt Triệu đạo hữu.”

“Thiếp thân là Diệp Như Huệ, ra mắt Triệu đạo hữu.”

Triệu Liên Thành là đệ tử của Tử Tiêu Môn, nên hai người cũng không dám thất lễ.

Triệu Liên Thành chỉ gật gật đầu, xem như đáp lại.

Lâm Ngọc Hinh nhìn một hàng dài tu sĩ đang xếp hàng tiến vào phường thị, nhíu mày lại, thúc giục nói: “Tổ phụ, Triệu sư huynh và tôn nhi đã đi đường hơn một tháng rồi nên có chút mệt mỏi. Trước hết mời Triệu sư huynh vào nghỉ ngơi đã, có lời gì thì sau này hãy nói!”

“Do lão phu sơ suất, Triệu đạo hữu, mời đi bên này. Ta đã chuẩn bị yến tiệc mừng ngươi và Ngọc Hinh trở về.”

Ông lão mặc hoàng bảo nở nụ cười rạng rỡ mời Triệu Liên Thành và Lâm Ngọc Hinh vào phường thị, Chu Văn Lược và Diệp Như Huệ đi theo phía sau.