Nửa tháng rất nhanh đã trôi qua, năm người Vương Trường Sinh đã học tập luyện khí được mấy tháng, hiện tại cũng là thời điểm thu nhận kết quả.
Một ngày này, rất nhiều tộc lão Vương gia, đứng đầu là Vương Diệu Tông cùng đi đến Luyện Khí Thất để quan sát năm người Vương Trường Sinh luyện khí. Hai người ưu tú nhất có thể được gia tộc dốc sức bồi dưỡng.
Mỗi người có mười phần vật liệu luyện khí để luyện chế Thanh Nguyệt Đao và Thanh Vân Thuẫn. Tiêu chí để đánh giá là số lượng thành phẩm và chất lượng.
Vương Minh Mai là người đầu tiên bắt đầu luyện khí, trình độ luyện khí của nàng cao nhất trong năm người.
Mười phần vật liệu, năm kiện thành phẩm gồm ba thanh Thanh Nguyệt Đao và hai tấm Thanh Vân Thuẫn. Bốn kiện thành phẩm đạt chất lượng tốt, một kiện thành phẩm không hoàn chỉnh.
Biểu hiện của Vương Minh Đống thì kém hơn một chút, chỉ luyện chế ra ba kiện thành phẩm gồm hai thanh Thanh Nguyệt Đao và một tấm Thanh Vân Thuẫn. Chỉ có một kiện thành phẩm đạt chất lượng tốt.
Trước đây Vương Minh Xán là học đồ luyện khí, phụ trách tinh luyện khoáng thạch và chế tác phù chỉ, có kinh nghiệm luyện khí rất phong phú.
Mười phần vật liệu, năm kiện thành phẩm gồm hai thanh Thanh Nguyệt Đao và ba tấm Thanh Vân Thuẫn. Có ba kiện thành phẩm đạt chất lượng tốt.
Vương Trường Hoán chỉ luyện chế ra ba kiện thành phẩm gồm hai thanh Thanh Nguyệt Đao và một tấm Thanh Vân Thuẫn. Chỉ có một kiện đạt chất lượng tốt.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vương Trường Sinh bắt đầu luyện khí.
Làm nóng, bỏ vật liệu vào, tắt lửa, tạo hình và khắc linh văn. Quá trình luyện khí diễn ra như nước chảy mây trôi.
Trước đây, hắn đã từng luyện tập rất nhiều lần, có kinh nghiệm phong phú. Có lẽ là do biểu hiện của bốn người Vương Minh Mai quá tốt nên Vương Trường Sinh có chút lo lắng, luyện chế sai ba lần.
Mười phần vật liệu luyện chế ra năm kiện thành phẩm gồm hai thanh Thanh Nguyệt Đao và ba tấm Thanh Vân Thuẫn. Có hai kiện thành phẩm đạt chất lượng tốt.
Kết quả rất rõ ràng, Vương Trường Sinh bị loại. Còn Vương Minh Mai và Vương Minh Xán đã trúng tuyển, trở thành luyện khí sư được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Ánh mắt Vương Diệu Tông lướt qua năm người Vương Minh Mai, vừa cười vừa nói: “Các ngươi đều đã vất vả rồi. Ta có thể thấy các ngươi đã học tập rất chăm chỉ. Biểu hiện của lão ngũ và lão thập nhất là tốt nhất, gia tộc sẽ dành lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng các ngươi, hi vọng các ngươi cố gắng học tập.”
“Thất thúc. Từ hôm nay trở đi, ngũ muội và thập nhất đệ sẽ giao cho thúc. Nếu như thúc cần vật liệu luyện khí gì thì thúc cứ nói với chất nhi, chất nhi sẽ phái người đi mua.”
Vương Minh Viễn trịnh trọng hứa hẹn với Vương Diệu Tích.
Vương Diệu Tích gật đầu, nói: “Biểu hiện của lão ngũ và lão thập nhất đúng là rất tốt, nhưng biểu hiện của đứa nhỏ Trường Sinh cũng không tệ. Hắn chỉ kém lão thập nhất một kiện thành phẩm đạt chất lượng tốt mà thôi. Trình độ luyện khí của hắn đã đạt đến trình độ của luyện khí sư nhất giai hạ phẩm, cứ như vậy mà bỏ qua thì thật đáng tiếc.”
Trên mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ khó xử, nói: “Nhưng gia tộc không có quá nhiều tài lực để bồi dưỡng ba luyện khí sư. Toàn tộc chúng ta có hơn một trăm người, chi tiêu cho một năm cũng không phải là con số nhỏ. Chỉ bồi dưỡng hai luyện khí sư thôi đã là cố gắng hết sức rồi, thật sự là không thể bồi dưỡng ba luyện khí sư.”
Vương Minh Viễn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Thành thật mà nói, hắn cũng hi vọng Vương Trường Sinh có thể trở thành luyện khí sư. Không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, toàn tộc có hơn một trăm người cần ăn cần uống. Chi tiêu cho một năm đã tốn rất nhiều linh thạch, thật sự là không có đủ khả năng để cùng lúc bồi dưỡng ba luyện khí sư.
Vương Diệu Tông trầm ngâm một lát, nói: “Minh Viễn và thất đệ nói đều có lý. Trường Sinh đã phát hiện được mỏ Huyền Kim, lập được một đại công, nhất định sẽ khen thưởng hắn thật tốt. Như vậy đi, để hắn phụ trách chăm sóc ba mẫu linh điền nhất giai mới được khai khẩn. Mỗi tháng sẽ cho hắn thêm năm cân linh cốc nhất giai trung phẩm. Một khi gia tộc vượt qua khó khăn và có đủ linh thạch thì sẽ bồi dưỡng Trường Sinh thành luyện khí sư thứ ba.”
Trên thị trường, một cân linh cốc nhất giai trung phẩm có giá từ một đến hai viên linh thạch. Một tháng có thêm năm cân linh cốc nhất giai trung phẩm, tức là một năm sẽ có thêm một trăm viên linh thạch. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Nếu thật sự là như vậy thì tốc độ tu luyện của Vương Trường Sinh sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Ngươi vì gia tộc mà lập được đại công, đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận. Nhưng mà ngươi cũng đừng quá khoa trương, mỏ Huyền Kim là cơ mật của bản tộc, không thể tiết lộ ra ngoài.”
Vương Diệu Tông trịnh trọng dặn dò.
Vương Trường Sinh lập tức đáp ứng.
Hắn đã cố gắng học tập luyện khí nhưng kết quả lại là bị loại. Trong lòng Vương Trường Sinh rất khó chịu, không muốn ăn tối.
Có vài tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” vang lên. Giọng nói của Vương Minh Viễn bỗng nhiên vang lên: “Sinh nhi, mở cửa ra, cha có chuyện muốn nói với con.”
Vương Trường Sinh mở cửa phòng, mời Vương Minh Viễn vào.
Hắn cúi đầu, không nói một lời, vẻ mặt chán nản.
Vương Minh Viễn thở dài một hơi, an ủi: “Đừng tự trách bản thân mình. Trước đây, ngũ cô và thập nhất thúc đã từng học qua luyện khí, bọn họ đã tự bỏ tiền túi ra để học luyện khí. Luyện khí là nghề tổ truyền của Vương gia chúng ta. Nên đương nhiên là bọn họ không muốn nghề tổ truyền của gia tộc mình bị mai một nhưng tài chính của gia tộc chúng ta rất eo hẹp, không có khả năng bồi dưỡng được luyện khí sư nhất giai. Nếu không phải nhờ con phát hiện được một mỏ Huyền Kim thì gia tộc chúng ta cũng không có đủ linh thạch để bồi dưỡng luyện khí sư nhất giai.”
Vương Trường Sinh nghe được lời này, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, con cũng không trúng tuyển. Chăm sóc linh điền trong một năm thì được bao nhiêu linh thạch chứ? Lợi nhuận kém xa luyện khí.”
Trở thành luyện khí sư được gia tộc bồi dưỡng, sẽ được nhận nhiều tài nguyên tu luyện hơn, điều này sẽ có lợi cho việc tu luyện sau này của mình.
Vương Minh Viễn lấy ra 50 viên linh thạch, đưa cho Vương Trường Sinh, nói: “Đây là một ít linh thạch cha để dành được, con lấy mà mua vật liệu, tự học luyện khí. Trình độ luyện khí của con đã tiếp cận luyện khí sư nhất giai hạ phẩm. Hãy luyện tập nhiều hơn nữa, con nhất định có thể trở thành luyện khí sư nhất giai hạ phẩm.”
Trong lòng Vương Trường dâng lên một cảm giác ấm áp. Tuy Vương Minh Viễn là gia chủ nhưng bổng lộc hàng năm cũng không nhiều. Trong lúc hắn tọa trấn huyện Bình An, Vương Minh Viễn đều mua linh cốc cho Vương Trường Sinh dùng nhưng lại dùng danh nghĩa của Liễu Thanh Nhi để đưa cho Vương Trường Sinh.
“Con ở huyện Bình An được mấy năm rồi, tính tình hẳn là trở nên trầm ổn hơn. Không trúng tuyển thì không trúng tuyển, hãy cố gắng tu luyện, tiết kiệm một ít linh thạch để học luyện khí. Chỉ cần tinh thông một nghề thì tương lai của con sẽ dễ dàng hơn.”
Vương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai của Vương Trường Sinh, động viên.
“Cám ơn cha, hài nhi đã biết phải làm sao.”
Vương Trường Sinh gật đầu, nghiêm túc nói.
“Vậy thì tốt. Ta còn có việc phải làm, con đi ăn cơm đi!”
Vương Trường Sinh đáp ứng, đích thân tiễn Vương Minh Viễn rời đi. Được Vương Minh Viễn khuyên bảo, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, đối với tương lai đã có kế hoạch rõ ràng.
Ba mẫu linh điền nhất giai mới được khai khẩn nằm ở lưng chừng Thanh Liên sơn, ở đây trồng linh cốc nhất giai trung phẩm.
Nhiệm vụ của Vương Trường Sinh rất đơn giản, cứ cách hai ngày thì thi triển Hàng Vũ Thuật để tưới ba mẫu linh cốc, thời gian còn lại có thể dùng để tu luyện.
Ba mẫu linh điền được xây trên linh mạch nhất giai trung phẩm nên linh khí rất sung túc.
Xuân đi thu đến, hai năm rất nhanh đã trôi qua.
Bên trong ba mẫu linh điền ánh lên ánh vàng, phía trên mỗi một cây linh cốc đều đã treo đầy những hạt thóc chắc nịch. Trong không khí tràn ngập mùi thơm của gạo.
Vào sáng sớm, mặt trời vừa mới mọc.
Trong một gian nhà đá đơn sơ bên cạnh linh điền, Vương Trường Sinh đang xếp bằng ở trên giường đá, hai mắt khép hờ, quanh thân tràn ngập rất nhiều lam quang.
Một lát sau, lam quang tràn vào trong thể nội của hắn, hắn mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra một tia tinh quang.
Hắn thở ra một ngụm trọc khí, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Mỗi tháng có năm cân linh cốc nhất giai trung phẩm, chăm sóc linh điền được thêm hai viên linh thạch nữa, đã vậy lại có thể tu luyện trên linh mạch nhất giai trung phẩm.
Trong hai năm, hắn thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng sáu.
Có mỏ Huyền Kim, cuộc sống của Vương gia đã tốt hơn rất nhiều nhưng với bên ngoài thì tuyên bố mỏ đá đấy là linh mạch, dùng để trồng linh cốc.
Để xác thực tin tức này, linh khí do Vương Minh Mai và Vương Minh Xán luyện chế ra sẽ không được bán ở Ninh Châu mà được bán ở Tiên Duyên thành. Mặt khác, Vương gia lấy Huyền Kim khoáng thạch mua lại một lượng lớn linh cốc nhất giai trung phẩm rồi bán ở cửa hàng của Vương gia.
Bởi vì nếu như mua một lượng lớn linh cốc nhất giai trung phẩm thì giá cả sẽ được ưu đãi hơn một chút. Nếu sang tay bán lại, cũng có thể kiếm được một khoản linh thạch.
Ngoại nhân không biết tình huống thật sự của mỏ đá, mà Vương gia lại bán ra một lượng lớn linh cốc nhất giai trung phẩm nên bọn hắn cũng cho rằng mỏ đá thực sự là linh mạch.
Điều đáng nói là Tống gia đã thay đổi một vị gia chủ khác tên là Tống Tử Hiền. Mỗi lần đến thọ đản của Vương Minh Viễn, Tống Tử Hiền đều phái người đưa quà mừng tới.
Vương Trường Sinh cũng tham dự thọ đản của Triệu Ngọc Tuệ. Sau hai năm, Triệu Ngưng Hương cũng tiến thêm một bước, tiến vào Luyện Khí tầng bảy.
Mười tám tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí tầng bảy, tư chất của Triệu Ngưng Hương khiến không ít người đồng trang lứa cảm thấy xấu hổ.
Không biết vì nguyên nhân gì, Triệu Ngưng Hương không tiếp tục đề cập chuyện gia nhập môn phái với Vương Trường Sinh nữa.
Vương Trường Tinh là tam ca của Vương Trường Sinh, tư chất của hắn cũng không tốt, Vương Trường Tinh năm nay đã 24 tuổi. Dưới sự sắp xếp của tứ thúc Vương Minh Lương, Vương Trường Tinh thành thân với tiểu nữ nhi của Lưu Hoài Nhân, quận Bình Dương.
Vương gia kết thông gia với Lưu gia giúp cho mối quan hệ của hai bên càng thêm bền chặt. Nếu Tống gia muốn đối phó Vương gia thì Lưu gia sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.
Sau khi thành thân, Vương Trường Tinh cũng trưởng thành hơn. Sang năm thứ hai, thê tử của hắn Lưu Nhạc Vân đã sinh hạ được một tiểu tử mập mạp, khiến hắn rất vui.
Sau khi có nhi tử, Vương Trường Tinh bỏ hết tật xấu, bắt đầu tiết kiệm tài nguyên tu luyện mà gia tộc cấp cho hắn mỗi tháng, để lại cho nhi tử của mình.
Hài tử vừa mới ra đời căn bản không thể biết được là có linh căn hay không. Nếu muốn kiểm nghiệm linh căn thì ít nhất cũng phải năm tuổi.
Với tư chất của Vương Trường Tinh thì đã được định trước hắn không thể tiến xa hơn trên tiên đồ. Hắn rất hi vọng tư chất của nhi tử có thể vượt xa hắn để có thể tiến xa hơn trên con đường tu tiên trong tương lai. Vì thế, hắn bắt đầu tích lũy tài nguyên tu tiên.