Trở lại Thanh Liên sơn, Vương Minh Viễn đích thân chủ trì tang lễ của ba người Vương Diệu Lương, tổ chức cho bọn họ một tang lễ thật long trọng. Tuyên bố trước mặt mọi người sẽ nâng cao đãi ngộ cho hậu nhân của ba người.
Tổ chức tang lễ xong, Vương Trường Sinh đi tới thư phòng, báo cáo lại quá trình học tập luyện khí của mình cho Vương Minh Viễn.
“Ừ. Không tệ, học tập luyện khí cho tốt, tương lai của gia tộc sẽ trông cậy vào các con.”
Vương Minh Viễn động viên.
“Cha, Lưu gia tham dự tập kích cửu thúc công. Vì sao chúng ta còn phải hợp tác cùng Lưu gia? Hợp tác cùng những gia tộc khác không được sao?”
Vương Trường Sinh do dự một lúc, nhịn không được mà hỏi.
“Ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn đã liên hợp lại đối phó Vương gia chúng ta, chúng ta hợp tác cùng Lưu gia thì mới có thể phân hoá bọn hắn. Không có lợi ích thật sự thì Lưu gia sẽ không dừng tay. Thiên hạ náo nhiệt, kẻ đến người đi cũng vì lợi ích. Sinh nhi, con phải nhớ thật kỹ, lợi ích của gia tộc, vĩnh viễn cao hơn lợi ích của cá nhân. Một gia tộc mà mọi người đều đặt lợi ích của cá nhân lên trên lợi ích của gia tộc thì không bao giờ tồn tại được lâu.”
Vương Minh Viễn trịnh trọng dặn dò.
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, tò mò hỏi: “Cha, người làm sao lừa được Lưu gia vậy? Mỏ đá kia rõ ràng là khoáng mạch, làm sao lại biến thành linh mạch rồi? Chẳng lẽ nơi đó thật sự có một linh mạch?”
“Dĩ nhiên là không phải, làm gì có chuyện tốt như vậy. Trong bảo khố của gia tộc có một bộ Huyễn Linh Trận Phù, có thể bố trí ra trận pháp nhị giai hạ phẩm Huyễn Linh Trận. Tất cả những thứ Lưu Hoài Kiệt nhìn thấy đều là huyễn thuật, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hay là trận pháp sư nhị giai hạ phẩm đích thân đến đó, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Thì ra là như vậy, vậy còn Tôn gia thì sao! Nhị bá đã làm thế nào để Tôn gia dừng tay?”
“Hừ, những người này đều là những kẻ thấy có lợi thì mới nhảy vào. Chúng ta đã tặng một bộ công pháp hoàng phẩm nhị giai Thổ thuộc tính cho Tôn gia nên lúc này Tôn gia mới từ bỏ! Nếu thực lực của gia tộc chúng ta cường đại thì chúng ta cần gì phải nhượng bộ, những người khác cũng không đến nỗi khi dễ chúng ta như thế. Nói cho cùng, vẫn là thực lực của gia tộc chúng ta quá kém, Sinh nhi, Trường tự bối các con là tương lai của gia tộc, con cũng không được lười biếng, phải chăm chỉ tu luyện.”
Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng. Gia tộc vừa phải cho thuê cửa hàng, vừa phải tặng công pháp nên lúc này mới giải quyết được hai nhà.
“Chuyện này là do Tống gia chủ mưu, sở dĩ hai gia tộc Lưu và Tôn đáp ứng hỗ trợ đều là vì mỏ đá có khoáng mạch. Đã không có khoáng mạch mà hai nhà lại cầm chỗ tốt của chúng ta thì tự nhiên sẽ không tiếp tục hợp tác với Tống gia nhưng lần này Tống gia sẽ không sống tốt được. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, con trở về học tập luyện khí đi! Tranh thủ trở thành luyện khí sư.”
“Vâng, hài nhi xin phép được cáo lui.”
······
Quận Bình Dương, Tống gia.
Tống Tử Dương tức giận, vốn là ba nhà liên hợp lại đối phó Vương gia. Chưa tính chuyện Lưu gia và Tôn gia rời khỏi, mà ngược lại còn hợp sức lại tống tiền Tống gia. Nói cái gì mà tình báo của Tống gia hoàn toàn sai sự thật, mỏ đá rõ ràng là một linh mạch nhất giai trung phẩm, mà không phải là khoáng mạch. Đây là thứ mà tộc nhân của hai nhà tận mắt nhìn thấy.
Cả Tôn gia và Lưu gia đều có người chết. Gia quyến của bọn họ đến Tống gia gây rối, bắt Tống gia bồi thường tổn thất.
Đương nhiên Tống Tử Dương cũng không cam chịu yếu thế nên đành đưa danh tiếng con rể của mình ra ngoài. Con rể của hắn là Lâm Hoài An, gia chủ Lâm Gia Hồng Diệp lĩnh. Hắn có thể lên làm gia chủ, có quan hệ rất lớn với Lâm Hoài An.
Vốn cho rằng mượn danh tiếng của Hồng Diệp lĩnh Lâm gia là có thể dọa lui hai nhà Tôn và Lưu.
Không nghĩ tới, Lưu gia và Tôn gia mang thêm ba nhà Vương, Triệu, Trương, năm gia tộc có quan hệ thông gia với nhau. Đối phó Vương gia là đề nghị của Tống gia, nếu Tống gia không chịu nhượng bộ thì Lưu gia và Tôn gia sẽ giúp đỡ Vương gia báo thù Tống gia, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
Đối mặt với hai gia tộc tu tiên, Tống Tử Dương vẫn có chút tự tin nhưng phải đối mặt với năm gia tộc tu tiên thì hắn không có dũng khí đấy. Chính xác mà nói, hắn không lấy ra đủ lợi ích để Lâm gia ra mặt vì hắn.
Cuối cùng vẫn là Tống Thiên Minh ra mặt, giao ra một chút lợi ích nên lúc này Tôn gia và Lưu gia mới đáp ứng không hỗ trợ Vương gia báo thù Tống gia.
Sau khi Tống Tử Dương tiễn đại diện của Tôn gia và Lưu gia đi, lập tức đi tới mật thất tu luyện của Tống Thiên Minh.
“Nhị thúc. Hai nhà Lưu, Tôn khinh người quá đáng. Chất nhi sẽ viết thư cho Hoài An, để hắn ra mặt hỗ trợ.”
Tống Thiên Minh mở trừng hai mắt, khiển trách không chút khách khí: “Được rồi, còn chưa đủ mất mặt hay sao? Hoài An đúng là con rể của ngươi không giả nhưng hắn sẽ vì Tống gia chúng ta mà đối mặt với năm gia tộc khác sao? Việc này vốn là chúng ta đuối lý, nói đi cũng phải nói lại, tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên đồng ý việc ngươi hạ thủ Vương gia. Bây giờ thì tốt rồi, tự lấy đá đập vào chân của mình.”
“Nhị thúc, đều là do Vương gia giở trò quỷ, không biết Vương gia đã bày ra chiêu trò gì để Lưu gia và Tôn gia dừng tay, không phải lỗi của người.”
Tống Thiên Minh lắc đầu, nói: “Đã làm sai thì phải nhận lỗi. Biết mình sai ở đâu thì có thể tiến bộ rất nhiều, hiện tại biết mình sai ở đâu còn kịp.”
Lúc này, một nam tử trung niên có khuôn mặt nho nhã bước vào.
“Nhị bá, đại ca.”
Tống Thiên Minh gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Tử Hiền tới thật đúng lúc, ta có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là gia chủ Tống gia, về sau Tử Dương sẽ tu luyện ở mật thất bên cạnh. Không có lệnh của ta, không cho phép hắn bước ra khỏi mật thất dù chỉ một bước. Nếu không nghiêm trị không tha.”
Sắc mặt Tống Tử Dương trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Nhị thúc, người không thể phế chất nhi. Cha chất nhi khi còn sống đối với người cũng không tệ! Con rể của chất nhi là Lâm Hoài An, chất nhi làm gia chủ mới là lựa chọn tốt nhất, người không thể phế chất nhi.”
Tống Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng Tống Tử Dương như vậy, trong lòng càng chán ghét, cười lạnh nói: “Lại để cho ngươi tiếp tục làm gia chủ thì sớm muộn gì cũng diệt tộc. Lần này ngươi động tham niệm, liên hợp hai nhà Tôn và Lưu đối phó Vương gia, kết quả là tự lấy đá đập vào chân mình. Cũng trách ta bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, tin vào lời sàm ngôn của ngươi, nếu không cũng không rơi vào tình huống này. Nếu lần sau ngươi lại động tham niệm, đối phó với gia tộc khác, chỉ sợ người ta cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu để ngươi làm gia chủ thì Tống gia sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong. Điều khiến ta không thể chịu đựng được chính là ngươi thậm chí không thể phân biệt được đâu là linh mạch, đâu là linh quáng.”
“Nhị thúc, mỏ đá đấy rõ ràng là khoáng mạch, căn bản không phải là linh mạch. Nhất định Vương gia đã cố ý tạo hiện trường giả để lừa gạt Lưu gia và Tôn gia.”
Tống Tử Dương chưa từ bỏ ý định phản bác.
“Chứng cứ đâu! Nếu ngươi có thể cầm được đến đây một khối khoáng thạch thì Lưu gia và Tôn gia cũng sẽ không rời khỏi. Lưu gia và Tôn gia đều đã phái người đến mỏ đá quan sát, nơi đó rõ ràng là linh mạch. Vương gia đang khai khẩn linh điền trên linh mạch thì tộc nhân Vương gia lui tới thường xuyên để vận chuyển vật tư kiến tạo trận pháp là chuyện bình thường. Thế mà lại bị ngươi hiểu lầm là vận chuyển khoáng thạch, ngươi đừng nói với ta là tộc nhân Lưu gia và Tôn gia đều là những kẻ mù lòa, ngay cả linh mạch và linh quáng cũng không phân biệt được. Mấy ngày qua, cho dù Vương gia có bố trí Tụ Linh Trận thì đất cũng không thể ngập tràn linh khí được, rễ cây linh thực cũng không thể cắm sâu vào trong lòng đất được. Tôn gia đã phái một vị trận pháp sư nhất giai trung phẩm đến mỏ đá, cũng không thấy điều gì bất thường, ngươi còn muốn giảo biện gì nữa không?”
Tống Thiên Minh trợn mắt nhìn Tống Tử Dương, khiển trách không lưu tình chút nào.
“Nhị bá, đại ca cũng là vì nghĩ cho gia tộc, những năm này đại ca đã rất vất vả rồi, người tha cho huynh ấy lần này đi! Sau lần giáo huấn này, đại ca sẽ không tái phạm nữa.”
Tống Tử Hiền do dự một lúc rồi cầu tình thay Tống Tử Dương
Tống Tử Dương là nhạc phụ của Lâm Hoài An, chưa chắc Tống Tử Hiền có thể ngồi vững vị trí gia chủ này, còn không bằng chủ động nhường đường.
“Đúng vậy đó! Nhị thúc, lần sau cháu không dám làm như vậy nữa, người tha cho cháu lần này đi!”
Tống Thiên Minh khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hừ, ta còn chưa có chết đâu! Tống gia vẫn là do ta quyết định, Lâm Hoài An là ngoại nhân, không tới phiên hắn quản việc nhà của Tống gia. Tử Hiền, ngươi lên làm gia chủ, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Trải qua chuyện này, hắn quyết tâm loại bỏ Tống Tử Dương.
Có tiện nghi đã nghĩ chiếm, xảy ra chuyện thì trốn tránh trách nhiệm. Loại người này không thích hợp làm gia chủ, nếu như Tống Tử Dương chủ động thừa nhận sai lầm thì Tống Thiên Minh còn có thể để hắn tiếp tục đảm nhiệm gia chủ, thế nhưng Tống Tử Dương từ đầu tới cuối đều không thừa nhận sai lầm của mình.
Tống Tử Dương nghe vậy, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Tống Thiên Minh đã đối đãi với Tống Tử Hiền như là gia chủ, hắn không còn bất cứ cơ hội nào.
Tống Tử Hiền suy nghĩ một lát rồi nói: “Vương Diệu Tông chạy đến Thanh Trúc phường thị, nói là có tà tu tập kích tộc nhân Vương gia, đây là Vương gia không muốn làm lớn chuyện. Đã như vậy, chúng ta cứ coi như chuyện này là do tà tu làm. Đương nhiên, dù sao việc này cũng là do chúng ta không đúng, nếu chất nhi nhớ không lầm thì qua một tháng nữa chính là thọ thần của Vương Minh Viễn. Chúng ta có thể phái người đến chúc thọ, hi vọng có thể hàn gắn quan hệ giữa hai nhà, bất kể như thế nào thì công phu mặt ngoài cũng phải làm thật tốt. Mặt khác, phải trấn an gia quyến của tộc nhân đã chết, dù sao bọn hắn cũng là phụng mệnh làm việc, bọn hắn không sai.”
“Ừ, vậy thì làm như vậy đi! Dẫn Tử Dương đi đi, không có lệnh của ta, nếu hắn dám bước ra khỏi mật thất dù chỉ một bước, lấy tội phản tộc để xử, giết không tha.”
“Dù sao Hoài An cũng là con rể của đại ca, còn có Tuệ Vân nữa. Tốt xấu gì nàng cũng là gia mẫu Lâm gia, chất nhi thấy chỉ cần phế bỏ vị trí gia chủ của đại ca là được rồi, không cần phải cầm tù!”
Tống Tử Hiền hơi chần chừ, đề nghị.
Tống Thiên Minh khoát tay áo, ra lệnh: “Không được, ngươi nhìn xem hắn có dáng vẻ là hối cải không? Nếu không nhốt hắn lại, sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc ngươi xử lý tộc vụ. Cứ quyết định như vậy đi, dẫn hắn đi đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Trong lòng Tống Tử Hiền vui mừng, mặt ngoài đáp ứng một tiếng, đỡ Tống Tử Dương mặt xám như tro dậy, rời khỏi mật thất.