Chương 48: Mua Luyện Khí Lô

Vương Trường Sinh đi dạo vài vòng quanh quảng trường. Trên quầy hàng bày bán đủ các loại thương phẩm, cũng có không ít vật cổ quái kỳ lạ.

Con quạ biết nói chuyện, hòn đá bốc lên bọt khí , thanh trúc có thể ghi lại và phát ra âm thanh.

Trên người Vương Trường Sinh có tổng cộng 120 viên linh thạch, do hắn cực khổ tiết kiệm được nên sẽ không chi tiêu lung tung.

Mục đích chính của hắn khi tham dự Thiên Hà tiểu hội là để trau dồi kiến thức, mở mang tầm mắt.

“Đây là cái gì vậy?”

Vương Trường Sinh ồ lên một tiếng rồi ngồi xổm người xuống trước một quầy hàng.

Trên quầy hàng cũng không có nhiều đồ vật, chỉ có mấy khối khoáng thạch màu đen, vài cây linh thảo, một ít vật liệu yêu thú và hai con rối làm bằng gỗ.

Một con rối gỗ hình con khỉ và một con rối gỗ hình con ngựa.

“Đây là cái gì vậy?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi, những đồ vật có thể được bày bán trên quầy hàng tự nhiên không phải là đồ bình thường.

“Đây là khôi lỗi thú, hai con khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm này được luyện chế từ Thiết Sam Mộc ba mươi năm. Khôi lỗi viên hầu là khôi lỗi chiến đấu có thực lực tương đương với Luyện Khí tầng ba. Khôi lỗi tiểu mã là khôi lỗi phụ trợ, có thể dùng để đi đường nhưng phải có linh thạch thì mới có thể sử dụng.”

Một giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử vang lên, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Vương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chủ quầy hàng là một nữ tử khoảng chừng 20 tuổi.

Nữ tử trẻ tuổi mặc váy màu trắng, làn da trắng như tuyết, dung mạo như tuyết mùa xuân, đôi mắt trong suốt.

“Khôi lỗi thú?”

Vương Trường Sinh rất hứng thú nên cầm con rối hình con khỉ lên xem. Khôi lỗi thú là một loại đồ vật đặc thù, có nguồn gốc từ luyện khí, nhưng lại khác với luyện khí.

Đây là lần đầu tiên Vương Trường Sinh nhìn thấy khôi lỗi thú. Nghe nói trong môn phái tu tiên hoặc là đại tộc tu tiên đều sẽ sử dụng khôi lỗi thú để khảo hạch thực lực của đệ tử và con cháu.

“Sử dụng khôi lỗi tiểu mã để đi đường thì quá lãng phí nhưng con khôi lỗi tiểu hầu này cũng là một lựa chọn không tồi, tương đương với việc có thêm một hộ vệ không sợ chết. Nếu muốn phá hủy khôi lỗi tiểu hầu bằng linh khí trung phẩm thì cũng không phải là điều dễ dàng. Chỉ cần 50 viên linh thạch, nếu đạo hữu thích thì khôi lỗi tiểu mã này coi như ta tặng cho đạo hữu, thế nào?”

Thiếu nữ mặc váy trắng nhiệt tình nói, trong đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ mong đợi.

“Không được, ta không có nhiều linh thạch như vậy.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt, hắn không đấu pháp với người khác thì mua một con khôi lỗi chiến đấu để làm gì. Hắn cũng không thể lãng phí nhiều linh thạch như vậy được.

“Vậy đạo hữu xem thử hai khối Huyền Thiết khoáng thạch này, đây chính là vật liệu luyện chế linh khí. Còn có vài cây Thất Tinh Hoa mười năm này nữa, đây là vật liệu thiết yếu dùng để luyện chế phù triện nhất giai. Ở đây còn có hai cái chân của Lưu Sa Chu, có thể dùng để luyện chế linh khí đao hoặc kiếm. Đây là râu của Song Vĩ Miêu, dùng để luyện chế phù bút. Đạo hữu có vừa ý với món đồ nào không? Giá cả có thể thương lượng.”

Thiếu nữ mặc váy trắng nhiệt tình giới thiệu cho Vương Trường Sinh những thương phẩm đang được bày trên quầy hàng nhưng nàng cũng không phóng đại giá trị thương phẩm của mình. Nàng nói đúng sự thật, không giống như một số chủ quầy hàng khác, chỉ hận không thể thổi thương phẩm của mình bay lên tận trên trời. Giống như nếu không mua thì sẽ hối tiếc cả đời.

Vương Trường Sinh lắc đầu, uyển chuyển nói: “Không được không được. Tại hạ không có hứng thú đối với mấy đồ vật này.”

Thiếu nữ mặc váy trắng cũng không nhụt chí, nhiệt tình nói: “Đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với đồ vật gì? Tiểu muội có không ít hảo hữu, nói không chừng bọn hắn sẽ có thứ mà đạo hữu muốn, giá cả có thể thương lượng.”

Vương Trường Sinh có chút không thích ứng đối với sự nhiệt tình của thiếu nữ mặc váy trắng, nhưng hắn do dự một lúc rồi nói: “Ta muốn mua một kiện luyện khí lô nhưng ta lại không có nhiều linh thạch.”

Trình độ luyện khí của hắn đã gần đạt tới tiêu chuẩn của luyện khí sư nhất giai, chỉ cần siêng năng luyện tập thì nhất định sẽ làm được. Nhưng học tập luyện khí cần tiêu tốn rất nhiều linh thạch mà gia tộc lại không thể bồi dưỡng ba luyện khí sư cùng một lúc. Nên Vương Trường Sinh dự định tự bỏ linh thạch ra để học tập luyện khí.

Cho dù có mỏ Huyền Kim nhưng từ trên xuống dưới gia tộc có hơn một trăm tu sĩ, chi tiêu mỗi tháng cũng không ít. Tư chất của hắn không được tốt cho lắm nên gia tộc cũng không chu cấp quá nhiều tài nguyên cho hắn. Hắn lại càng không có khả năng phát hiện ra một mỏ khoáng mạch khác.

Từ khi phát hiện được một mỏ Huyền Kim ở Thanh Thạch trấn, gia tộc đã phái mười mấy tu sĩ đến dò xét lại mỗi một tấc đất của ba huyện thành trong một năm, hy vọng sẽ phát hiện được một mỏ khoáng mạch khác. Kết quả là không thu hoạch được gì.

Không chỉ Vương gia mà Trần gia và Hoàng gia cũng phái người đi dò xét cẩn thận khu vực mà mình khống chế những cũng không có bất kỳ phát hiện nào.

Dưới tình huống này, nếu Vương Trường Sinh muốn Trúc Cơ thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Gia tộc luôn cổ vũ tộc nhân tự lập tự cường, Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi cũng ủng hộ Vương Trường Sinh tự trả tiền để học tập luyện khí.

Muốn luyện khí thì nhất định phải có luyện khí lô, một kiện luyện khí lô tốt đối với luyện khí sư là cực kỳ quan trọng.

Một kiện luyện khí lô hạ phẩm có giá khoảng 50 viên linh thạch, trung phẩm thì có giá hơn một trăm viên linh thạch. Vương Trường Sinh muốn mua một kiện luyện khí lô trung phẩm, thế nhưng hắn không có nhiều linh thạch như vậy. Mua một kiện luyện khí lô trung phẩm từng được người khác sử dụng qua là sự chọn lựa tốt nhất.

“Luyện khí lô sao? Vừa hay trong tay ca ca của ta có một kiện luyện khí lô trung phẩm nhưng mà từng được người khác sử dụng qua, còn mới bảy thành. Nếu đạo hữu cảm thấy hứng thú thì ta sẽ liên hệ với ca ca của ta, bảo huynh ấy mang luyện khí lô tới đây để đạo hữu xem qua.”

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi đáp ứng, chỉ nhìn một chút cũng không có vấn đề gì.

Thiếu nữ mặc váy trắng lộ ra một tia vui mừng, móc từ trong tay ra áo một con anh vũ màu xanh, ra lệnh: “Tiểu Thanh, nhanh đi tìm ca ca của ta.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Anh vũ màu xanh vỗ cánh, bay về một phương hướng nào đó.

Thiếu nữ mặc váy trắng lo lắng Vương Trường Sinh sẽ rời đi nên nói chuyện phiếm cùng Vương Trường Sinh.

Không lâu sau, một thanh niên mặc áo lam dáng người khôi ngô chạy tới đây, thở hồng hộc, trên mặt chảy ra một lớp mồ hôi.

“Ca ca, huynh cũng quá chậm đi! Để vị đạo hữu này đợi lâu như vậy.”

Thiếu nữ mặc váy trắng oán giận nói.

“Xin lỗi đạo hữu. Đã để ngươi đợi lâu.”

Thanh niên mặc áo lam cảm thấy áy náy.

Lời nói của hai huynh muội này khiến Vương Trường Sinh sinh lòng hảo cảm. Vì giữ lại vị khách hàng này mà hai huynh muội không dám khiến Vương Trường Sinh cảm thấy bất mãn.

“Ca ca, không phải huynh có một kiện luyện khí lô trung phẩm sao? Huynh đã bán chưa? Nếu chưa bán thì lấy ra cho vị đạo hữu này nhìn qua một chút.”

Thanh niên mặc áo lam đáp ứng, lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một lô đỉnh màu đỏ, mặt ngoài của đỉnh có khắc một hoa văn hỏa diễm.

“Xích Diễm Đỉnh này là di vật của cha ta, chỉ mới sử dụng qua vài lần. Đáng tiếc là ta và muội muội đều không biết luyện khí. Nếu đạo hữu thích thì đưa ta 70 viên linh thạch là được.”

Thanh niên áo mặc lam nhìn lô đỉnh màu đỏ lưu luyến không rời, chân thành nói.

Vương Trường Sinh mở nắp đỉnh ra, cẩn thận xem xét bên trong đỉnh.

Thành thật mà nói, hắn thực sự rất thích Xích Diễm Đỉnh này nhưng 70 viên linh thạch, cái giá này khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Hắn suy nghĩ một lát, trên mặt lộ ra thần sắc áy náy, nói: “Trên người ta không có nhiều linh thạch như vậy. Để ta trở về mượn thêm linh thạch, các ngươi chờ ta một lát.”

“Không thành vấn đề, đạo hữu đi nhanh về nhanh, chúng ta ở chỗ này chờ đạo hữu.”

Thiếu nữ mặc váy trắng đáp ứng.

Vương Trường Sinh đi dọc theo đường cũ, tìm được Vương Trường Tinh. Hắn kể lại chi tiết tình huống cho Vương Trường Tinh.

Số lần mua đồ của Vương Trường Sinh cũng không nhiều, cũng không giỏi mặc cả. Quan trọng nhất chính là kiến thức của hắn có hạn, hắn sợ mình nhìn lầm, bị người ta lừa mất linh thạch nên cố ý mời Vương Trường Tinh hỗ trợ.

“Luyện khí lô? Cửu đệ, đệ muốn học tập luyện khí sao?”

Vương Trường Tinh nghe Vương Trường Sinh nói muốn mua luyện khí lô, tò mò hỏi.

Mỏ Huyền Kim là cơ mật của Vương gia, chỉ có một ít người biết. Người biết chuyện bồi dưỡng luyện khí sư thì đã ít lại càng ít.

“Đệ muốn học tập luyện khí. Tam ca, huynh cũng biết, từ nhỏ thì mẹ đệ đã bắt đệ học thuộc tri thức luyện khí. Chỉ dựa vào tài nguyên mà mỗi tháng gia tộc chu cấp cho thì đệ không thể tu luyện lên cao hơn được. Đệ muốn học một nghề, vừa hay luyện khí là nghề tổ truyền của gia tộc chúng ta. Có nội tình này nên đệ muốn học tập luyện khí.”

Vương Trường Sinh bịa ra một lý do hợp tình hợp lý.

Vương Trường Tinh giật mình, cau mày nói: “Vậy đệ cũng không cần mua một kiện luyện khí lô trung phẩm đâu! Mua một kiện luyện khí lô hạ phẩm là được rồi. Nếu như mua luyện khí lô trung phẩm thì đệ còn bao nhiêu linh thạch để mua vật liệu luyện khí chứ?”

“Mẹ đệ bảo nếu muốn học tập luyện khí thì nên mua một kiện luyện khí lô tốt, như vậy thì xác suất thành công cũng cao hơn một chút.”

“Vậy được rồi! Đệ dẫn ta đi nhìn qua một chút. Hãy nhớ, đệ tuyệt đối không được tỏ ra thích thú, càng không được mở miệng. Ta thay đệ mặc cả, việc này là nghề của ta.”

Vương Trường Tinh trịnh trọng dặn dò.