Chương 41: Hiệp Đàm

Rất nhanh, Lưu Hoài Nhân đã nhìn thấy Triệu Ngọc Tuệ ở trong phòng nghị sự, trên mặt hắn nở một nụ cười, nói: “Di mẫu, đã lâu không gặp nhưng khí sắc của người vẫn tốt như vậy. Trước khi cháu đến, đệ muội còn nhờ cháu hỏi thăm sức khỏe của người! Nàng nói trước khi nàng xuất giá thì di mẫu là người đối tốt với nàng nhất.”

Đây là Lưu Hoài Nhân đang nhắc nhở Triệu Ngọc Tuệ. Vương gia và Triệu gia là quan hệ thông gia mà Lưu gia và Triệu gia cũng là quan hệ thông gia, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, không được thiên vị Vương gia.

“Nha đầu Tử Phượng này có tâm rồi, không uổng công ta thương yêu nàng. Ài, ta đã già rồi, không còn khỏe mạnh như lúc trước nữa, ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ mong muốn con cháu được bình an. Hoài Nhân, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?”

Triệu Ngọc Tuệ mỉm cười gật đầu, nói lời thấm thía.

“Đúng vậy đó! Nhưng bọn nhỏ đều đã lớn rồi, có một số việc nên buông tay thì buông tay.”

“Lời này không sai, thế nhưng nếu bọn nhỏ làm sai thì di mẫu ta cũng muốn uốn nắn. Hoài Nhân, Minh Viễn đã nói cho ta biết chuyện xảy ra, hắn nói ba gia tộc các ngươi liên hợp lại để đối phó Vương gia, trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không! Người một nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện, không cần thiết phải động đao động thương. Một người thúc bối của Minh Viễn đã chết, hai huynh đệ của hắn cũng đã chết. Minh Viễn thật sự nuốt không trôi cục tức này nhưng ta đã trấn an hắn. Bọn hắn muốn ngồi xuống nói chuyện thẳng thắng với ngươi, đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Nể mặt di mẫu, cháu sẽ nói chuyện với hắn.”

Lưu Hoài Nhân do dự một lúc rồi đáp ứng.

Không lâu sau, Lưu Hoài Nhân nhìn thấy Vương Minh Viễn trong một tòa trúc lâu cao hai tầng.

Ở đây không có nhiều người. Ngoại trừ ba người Lưu Hoài Viễn thì còn có Triệu Ngọc Tuệ, Triệu Tử Hằng, Vương Diệu Tổ và bốn người Vương Minh Viễn.

Dựa theo bối phận, Lưu Hoài Nhân phải gọi Vương Minh Viễn một tiếng biểu thúc. Mặc dù hai người là thân thích nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Triệu Ngọc Tuệ giới thiệu ngắn gọn, khẽ cười nói: “Được rồi. Nơi này không có người ngoài, có lời gì muốn nói thì các ngươi cứ nói đi! Di mẫu sẽ không truyền ra bên ngoài.”

Vương Diệu Tổ nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Hoài Nhân, Vương gia chúng ta phát hiện được một linh mạch nhất giai trung phẩm ở Thanh Thạch trấn. Linh mạch đó nằm trong lãnh thổ của Vương gia chúng ta, chúng ta khai khẩn linh điền trên linh mạch cũng là điều rất bình thường! Tống gia muốn chiếm đoạt linh mạch đó, Lưu gia các ngươi quyết tâm muốn hỗ trợ Tống gia?”

“Cái gì? Linh mạch? Linh điền?”

Sắc mặt Lưu Hoài Nhân biến hóa, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Rõ ràng Tống Tử Dương nói với hắn là mỏ khoáng mạch, thế nhưng Vương Minh Viễn lại nói là linh mạch. Nếu điều Vương Minh Viễn nói là thật thì Lưu gia đang bị Tống gia dắt mũi. Đây là chuyện Lưu Hoài Nhân không thể chấp nhận được.

Tu tiên giả có thể khai khẩn linh điền trên linh mạch, cũng có thể tu luyện trên linh mạch. Linh mạch là trường kỳ nhưng số lượng dự trữ của linh quáng có hạn, một khi khai thác hết thì không còn tác dụng. Tuy linh quáng là ngắn hạn thế nhưng một mỏ linh quáng có thể giúp cho túi tiền của gia tộc tu tiên căng phồng. Mà linh mạch thường được xem là một cứ điểm sử dụng lâu dài, cần phải phái nhân thủ đến trấn thủ. Nếu không có đủ thực lực thì linh mạch có phẩm giai cao đến mấy cũng không thủ được.

Thanh Thạch trấn nằm gần huyện Quảng Lâm. Cho dù có lấy được linh mạch kia thì Tống gia ở gần nhất, ở gần quan thì được ban lộc, chắc chắn linh mạch kia sẽ rơi vào tay Tống gia. Lưu gia và Tôn gia cách Thanh Thạch trấn tương đối xa, việc phái người đến trấn thủ căn bản là không thực tế, nhiều lắm thì cũng chỉ lấy được một chút lợi ích của Tống gia.

“Đúng vậy đó! Linh mạch, làm sao? Hoài Nhân, ngươi cho rằng là thứ gì khác sao?”

Trên mặt Vương Diệu Tổ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lưu Hoài Nhân nhìn Triệu Ngọc Tuệ, do dự một lúc rồi nói: “Thế nhưng ta nghe người khác nói là những vật khác?”

Vương Diệu Tổ cau mày, nói: “Hoài Nhân, ngươi không nên nghe người khác nói bậy. Di trượng có thể gạt ngươi sao? Nếu như ngươi không tin, ta có thể dẫn ngươi đi xem một chút. Mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả, ngươi thấy thế nào?”

Lưu Hoài Nhân có chút động tâm. Nếu thật sự là một linh mạch thì Lưu gia căn bản không có khả năng giúp Tống gia chiếm đoạt linh mạch này. Đây sẽ là một chiến lợi phẩm cho Tống gia, tuy Lưu gia và Tống gia đã có giao tình nhiều năm nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh.

“Hoài Nhân. Di trượng của ngươi nói không sai, mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả, chúng ta đều là người một nhà. Di trượng của ngươi sẽ không gạt ngươi nhưng ngoại nhân thì không chắc, ngươi đừng để người khác bán đi rồi lại giúp hắn đếm tiền.”

Triệu Ngọc Tuệ nói lời thấm thía.

“Được rồi! Ta sẽ không quay về nữa, ta sẽ báo cho tứ đệ để hắn dẫn người đi một chuyến. Làm phiền di trượng thông báo cho tộc nhân ở mỏ đá kia một chút.”

Lưu Hoài Nhân do dự một lúc rồi đáp ứng.

Nếu thật sự là linh mạch thì Lưu gia tuyệt đối không nhúng tay vào. Trừ phi Tống gia cung cấp đủ lợi ích.

Thiên hạ náo nhiệt, kẻ đến người đi vì lợi nhuận. Lưu Hoài Nhân thân là gia chủ, đương nhiên mọi thứ phải lấy lợi ích của gia tộc là trên hết.

Đương nhiên, để phòng ngừa Vương gia lừa gạt, hắn không đích thân đi tới đó mà phái tứ đệ của mình đi. Tứ đệ trong miệng hắn chính là cháu rể của Triệu Ngọc Tuệ.

Vương Diệu Tổ suy nghĩ một chút rồi đáp ứng: “Không có vấn đề gì. Ta sẽ lập tức truyền tin cho ngũ đệ nhưng các ngươi không được dẫn theo nhiều người, tốt nhất là đừng vượt quá năm người. Dù sao nơi đó cũng là cứ điểm của Vương gia chúng ta.”

Lưu Hoài Nhân cũng không phản đối mà sảng khoái đáp ứng.

Triệu Ngọc Tuệ mỉm cười, hài lòng nói: “Vậy thì tốt rồi! Hoài Nhân, ngươi đi đường vất vả rồi. Tử Hằng, trước tiên ngươi dẫn Hoài Nhân xuống dưới nghỉ ngơi đi, tiếp theo là dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món ngon. Tối nay ăn cơm cùng đám người Hoài Nhân.”

“Hoài Viễn huynh, xin mời đi bên này.”

Triệu Tử Hằng đứng dậy, dẫn theo ba người Lưu Hoài Viễn xuống dưới.

“Diệu Tổ, có thể hoà giải cùng Hoài Nhân hay không thì phải xem ngươi làm thế nào rồi.”

“Làm phiền đại tỷ rồi. Đệ phải trở về thông báo cho ngũ đệ. Minh Viễn, ngươi ở lại nơi này, uống với Hoài Nhân mấy chén.”

Quận Quảng Nguyên cách quận Trường Bình hơn nghìn dặm, Truyền Tấn Phù nhị giai rất đắt đỏ nên Vương Diệu Tổ chỉ có thể tự mình trở về quận Trường Bình thông báo cho Vương Diệu Kính.

“Đường xá xa xôi, để ta phái thêm hai tộc nhân trở về cùng với ngươi! Đến lúc đó ngươi để bọn hắn ở lại Thanh Liên sơn là được.”

Xuất phát từ cẩn thận, Triệu Ngọc Tuệ đề nghị.

Hai gia tộc đều có quan hệ thông gia với Triệu gia. Đương nhiên Triệu Ngọc Tuệ phải đảm bảo an toàn của bọn hắn.

Vương Diệu Tổ suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Vào buổi tối, Triệu Ngọc Tuệ thiết yến khoản đãi Lưu Hoài Nhân. Vương Trường Sinh và huynh muội Triệu Ngưng Hiên cũng có mặt.

Vương Trường Sinh rất ít khi nói chuyện với người khác, thành thật ăn cơm.

Lưu Hoài Nhân cẩn thận đánh giá Vương Trường Sinh, vừa cười vừa nói: “Minh Viễn lão đệ, dáng vẻ của lệnh lang rất tuấn mỹ, không biết là lệnh lang đã có người trong lòng chưa?”

“Đứa nhỏ này mới 16 tuổi đã rời khỏi nhà đến huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư, còn chưa yêu ai! Làm sao? Hoài Nhân huynh, Lưu gia các ngươi có nữ tử phù hợp không?”

Vương Minh Viễn mỉm cười, khách sáo nói.

“Haha, quả thật là Lưu gia chúng ta có mấy tộc nhân cũng cùng tuổi với lệnh lang, chỉ không biết lệnh lang có nhìn trúng hay không thôi.”

“Vậy thì tốt, ngày khác nếu như rảnh thì ta nhất định dẫn theo Sinh nhi đến quý phủ làm khách. Xem có thể tìm được một cô con dâu tốt hay không.”

Lưu Hoài Nhân cười, gật gật đầu: “Không thành vấn đề, cửa lớn của Lưu phủ luôn mở cửa với Minh Viễn lão đệ. Đến đây, chén rượu này ta kính Minh Viễn lão đệ.”

Hai người nâng chén uống rượu, cười cười nói nói như thể bọn họ là hảo hữu đã nhiều năm.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Vương Trường Sinh đỡ Vương Minh Viễn người nồng nặc mùi rượu trở lại chỗ ở của mình.

Bọn hắn vừa trở lại chỗ ở, Liễu Thanh Nhi nhanh chóng bước tới.

Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Vương Minh Viễn, cau mày nói: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy. Sinh nhi, mau đỡ cha con lên giường.”

“Sinh nhi, bỏ tay ra! Không cần đỡ ta, ta không có say.” Vương Minh Viễn khoát tay áo, nói.

Vương Trường Sinh ngẩng đầu, thấy mặt Vương Minh Viễn đỏ ửng nhưng ánh mắt lại thanh tịnh, nào giống như người say.

“Cha, người đang giả vờ đấy à?”

Vương Trường Sinh hơi sững sờ.

Vương Minh Viễn mỉm cười, thản nhiên nói: “Thỉnh thoảng gặp dịp mua vui mà thôi, tên Lưu Hoài Nhân kia cũng giống vậy. Nếu không phải thực lực của gia tộc chúng ta không đủ cường đại thì ta cũng không ngồi uống rượu cùng hắn! Con đừng quên, đám người cửu thúc công đã chết trên tay bọn hắn.”

Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn do dự một lúc rồi thận trọng hỏi: “Cha, vậy chuyện mà cha vừa nói với hắn, cưới nữ nhi của Lưu gia cũng là giả?”

“Đương nhiên là giả. Lưu gia đã tham dự vào chuyện này, nếu như con cưới nữ tử của Lưu gia thì cửu thúc công có chết cũng không được nhắm mắt. Vi phụ chỉ nói vài câu khách sáo, sự tình trên bàn rượu, đừng ai coi là thật.”