Chương 42: Hòa Giải

Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói hôn nhân đại sự là do phụ mẫu làm chủ nhưng hắn vẫn muốn kết hôn với một nữ tử tình đầu ý hợp.

Trên mặt Vương Minh Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, dặn dò: “Những việc phải học trên bàn rượu còn nhiều lắm! Ngày khác vi phụ sẽ dạy con, sắc trời cũng không sớm nữa, con trở về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng, hài nhi xin cáo lui.”

Trở lại chỗ ở của mình, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên giường gỗ, vận công để luyện hóa cỗ linh khí khổng lồ trong thể nội.

Nếu tu tiên giả muốn tiến giai, hoặc là đả tọa tu luyện trong một thời gian dài, hoặc là dựa vào ngoại vật. Ngoại vật được chia làm rất nhiều loại, linh dược là phổ biến nhất, dùng linh tài để chế biến tiệc rượu cũng có thể tăng tu vi.

Cơm canh trên bàn rượu vừa rồi đều dùng linh tài nhất giai để chế biến, ẩn chứa linh khí.

Vương Trường Sinh mất hơn nửa canh giờ mới luyện hóa xong cỗ linh khí khổng lồ trong thể nội.

Bữa cơm này bằng mấy ngày hắn khổ tu, đáng tiếc là không phải bữa nào cũng được như vậy.

Năm ngày tiếp theo, ban ngày Vương Trường Sinh du ngoạn trong Hồ Điệp Cốc cùng huynh muội Triệu Ngưng Hiên, ban đêm thì đả tọa tu luyện, bữa cơm nào cũng có Bạch Lân Ngư.

Đủ loại món Bạch Lân Ngư như Bạch Lân Ngư hấp, Bạch Lân Ngư kho, canh Bạch Lân Ngư,…

Hắn đã ăn tới phát ngán, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá tanh thôi đã muốn ói.

Buổi trưa một ngày nọ, một nam tử trung niên với khuôn mặt điêu luyện bay tới Hồ Điệp Cốc, đi vào nơi ở của Lưu Hoài Nhân.

“Hoài Kiệt, thế nào rồi? Tình huống ở mỏ đá là gì?”

Lưu Hoài Nhân sốt ruột hỏi, nam tử trung niên là Lưu Hoài Kiệt, tứ đệ của hắn.

“Đại ca, đệ đã đích thân dẫn người tới quan sát, nơi đó xác thực có một linh mạch nhất giai trung phẩm. Vương gia đã khai khẩn vài mẫu linh điền ở nơi đó rồi trồng linh cốc nhất giai trung phẩm. Tống Tử Dương dám đùa giỡn chúng ta, hắn muốn mượn tay chúng ta để củng cố sức mạnh cho Tống gia.”

Lưu Hoài Kiệt hung hăng nói.

Lưu Hoài Nhân nhíu mày, truy hỏi: “Đệ có nhìn lầm hay không! Hay là Vương gia cố tình tạo ra hiện trường giả?”

“Không có khả năng, nếu không có linh mạch thì bùn đất trong linh điền căn bản sẽ không có linh khí. Đệ đã đích thân đi dạo một vòng trong linh điền, còn bốc lên một nắm đất. Trong đất xác thực tràn ngập linh khí, nơi đó khẳng định có một linh mạch nhất giai trung phẩm. Về phần khoáng mạch thì đệ không nhìn thấy, có lẽ là Vương gia đã giấu đi nhưng đệ nghĩ nhiều khả năng là Tống gia đã đùa giỡn chúng ta.”

Lưu Hoài Nhân nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày rồi hỏi tiếp: “Vương gia có thể bố trí Tụ Linh Trận nhất giai trung phẩm rồi lại khai khẩn một ít linh điền, cố ý tạo hiện trường giả để chúng ta nhìn không?”

“Hẳn không phải. Đệ đã hỏi qua bát thúc, bát thúc là trận pháp sư nhất giai trung phẩm. Dựa theo cách nói của bát thúc, muốn bố trí Tụ Linh Trận nhất giai trung phẩm thì diện tích cũng phải vài mẫu. Ít nhất cũng phải hao phí 4,000 đến 5,000 viên linh thạch. Chẳng nhẽ Vương gia chịu bỏ ra 4,000 đến 5,000 viên linh thạch chỉ dễ diễn một vở kích cho chúng ta xem? Quan trọng nhất chính là Thanh Thạch trấn là thế tục, linh khí mờ nhạt. Bố trí Tụ Linh Trận ở nơi đó, nếu không mất nửa năm thì đất ở đấy không có khả năng tràn ngập linh khí. Theo chúng ta được biết, mỏ đá này được bố trí trận pháp chưa tới nửa năm. Còn nữa, đệ được Vương Diệu Tổ đồng ý rút ra một mầm non linh cốc, rễ của cây linh cốc này đã cắm sâu vào trong đất, muốn rút phải tốn một chút sức. Một mầm non linh cốc được cấy vào tạm thời thì căn bản sẽ không thể được như vậy.”

Nghe được lời này, Lưu Hoài Nhân cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

“Đại ca, Tống Tử Dương muốn mượn tay chúng ta để đối phó Vương gia, chúng ta không thể bị mắc lừa.”

Lưu Hoài Nhân gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ ngồi bàn bạc lại với Vương Diệu Tổ, oan gia nên giải không nên kết nhưng thập nhất đệ không thể chết vô ích được.”

Thần sắc Lưu Hoài Kiệt khẽ động, hỏi: “Đại ca, ý của huynh là muốn tống tiền Vương gia? Vương gia đã chết ba tộc nhân, Vương gia sẽ không dễ dàng đáp ứng!”

Lưu Hoài Nhân trừng mắt, nói: “Đệ nghĩ đi đâu vậy, nếu muốn tống tiền Vương gia thì còn gì là hòa giải nữa? Ở Tiên Duyên thành, Vương gia có mấy cửa hàng, ta là muốn Vương gia để lại một cửa hàng cho chúng ta, chúng ta đang trồng không ít Kim Lệ Quả. Kim Lệ Quả sắp chín rồi, Kim Lệ Quả mất 5 năm mới chín một lần, ở Ninh Châu không thể bán được giá tốt. Việc làm ăn ở Tiên Duyên thành rất náo nhiệt, có rất nhiều tu tiên giả thường xuyên lui tới. Đáng tiếc chúng ta không có cửa hàng nào ở Tiên Duyên thành, quan hệ của tiên tổ Vương gia rất rộng nên có mấy cửa hàng ở Tiên Duyên thành. Bảo bọn hắn để lại cho chúng ta một cửa hàng cũng không phải là việc gì khó. Đương nhiên, dù kết quả có như thế nào thì phải gặp mặt Vương Minh Viễn mới biết được. Việc này liên quan đến tư mật của chúng ta nên không cần di mẫu tham gia.”

Trong một sân nào đó, Triệu Tử Hằng đang bẩm báo cho Triệu Ngọc Tuệ điều gì đó.

“Mẫu thân, Hoài Nhân không cho chúng ta có mặt ở đấy, cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì. Con luôn cảm thấy biểu đệ Minh Viễn không nói thật, chúng ta không thể tin lời nói của một bên biểu đệ Minh Viễn được.”

Triệu Ngọc Tuệ nhíu mày, nói: “Vậy con muốn làm gì?”

“Hài nhi cảm thấy, chúng ta có thể uống một chén canh. Hiện tại Vương gia đang gặp khó khăn, vô luận là linh mạch hay là những vật khác, hẳn là phải có một phần của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng không lấy không, chúng ta có thể giúp Vương gia bảo vệ linh mạch kia.”

“Ngu xuẩn, không nói Minh Viễn có nói thật hay không, làm người thì phải biết biết ơn. 70 năm trước, ngoại công của con vừa ra ngoài đã bị ám sát, Triệu gia chúng ta chỉ toàn người già với trẻ em, lại không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn. Phụ cận Hồ Điệp Cốc đã có mấy tên tu sĩ lạ mặt lui tới, có người đã đến quấy rối ở cửa hàng của chúng ta. Chính là lão thái gia Vương gia trượng nghĩa, xuất thủ giúp đỡ nên đám đạo chích kia mới thu liễm lại một chút. Vì để gia tộc có thể có một môi trường sống an toàn, nhị thúc công của ngươi đã làm chủ, gả Ngọc Trí cho Diệu Tổ, hai nhà kết thành thông gia. Mượn uy danh của lão thái gia Vương gia nên lúc này chúng ta mới khá hơn một chút.”

“Cha ngươi và những người khác tham gia Hắc Hà tiểu hội để buôn bán linh ngư mà chúng ta nuôi dưỡng. Trên đường trở về thì bị tập kích, ngoại trừ cha của ngươi ra thì những người khác toàn bộ đều chết sạch. Những kẻ khác đang đợi xem trò cười của chúng ta, chúng ta đã đi khắp nơi cầu viện tứ phía, gặp rất nhiều cặp mắt xem thường. Cũng chính là lão thái gia Vương gia nể mặt, dẫn theo nhị thúc, ngũ thúc và những người khác truy sát tặc nhân. Mặc dù không thể bắt được tặc nhân nhưng đám đạo chích kia cũng thu liễm lại một chút. Đương nhiên, Vương gia cũng lấy một ít lợi ích từ chúng ta nhưng là do chúng ta chủ động đưa. Nếu không phải có Vương gia thì Triệu gia đã sớm bị diệt tộc vào 70 năm trước rồi. Hiện tại Vương gia đưa cho chúng ta một cái dưỡng tằm chi thuật, như thế vẫn chưa đủ sao? Con còn muốn thế nào nữa?”

“Hiện tại trong gia tộc chỉ có ta và ngũ thúc tọa trấn. Thế nhưng sau này thì sao, ngoại trừ Ngưng Hương ra thì còn có tộc nhân nào trong gia tộc có thể giúp đỡ cho chúng ta? Vương gia gặp nạn, con nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đợi đến lúc Triệu gia chúng ta gặp nạn, Vương gia có còn giúp đỡ chúng ta nữa không? Một gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, không thể chỉ dựa vào quan hệ thông gia, nhân lúc họ gặp nạn mà đi hôi của, mà là mọi người cùng đồng tâm hiệp lực. Thêm bạn bớt thù, đường đường chính chính phát triển, nếu như con vẫn ôm ý nghĩ này, xem ra con không thích hợp làm gia chủ. Nếu không sau này lúc ta và ngũ thúc của con tọa hóa thì chỉ sợ Triệu gia chúng ta cũng không tồn tại được lâu.”

Triệu Ngọc Tuệ thở dài một hơi, tuy nói hiện tại Triệu gia có hai tu sĩ Trúc Cơ nhưng tư chất của thế hệ trẻ tuổi quá kém. Tương lai khẳng định sẽ gặp khó khăn nên lúc này bà mới muốn để Ngưng Hương ở lại trong gia tộc, tương lai sẽ tọa trấn gia tộc.

Triệu Tử Hằng là tiểu nhi tử của Triệu Ngọc Tuệ, được bà sủng ái cho nên mới có thể lên làm gia chủ Triệu gia.

Qua chuyện xảy ra với Vương gia lần này, Triệu Ngọc Tuệ phát hiện Triệu Tử Hằng không thích hợp làm gia chủ. Xem ra phải tìm cơ hội thích hợp lựa chọn một vị gia chủ khác.