Chương 40: Lưu Hoài Nhân

Trở lại chỗ ở của mình, Vương Trường Sinh đề cập chuyện gia nhập môn phái tu tiên với Vương Minh Viễn.

Vương Minh Viễn trầm ngâm một lát, trịnh trọng hỏi: “Sinh nhi, con thật sự muốn gia nhập môn phái tu tiên sao?”

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Hài nhi cũng không muốn lắm nhưng biểu muội Ngưng Hương nói cũng không sai. Nếu như có thể gia nhập môn phái tu tiên thì đó chính là chuyện tốt đối với Vương gia chúng ta.”

“Chuyện tốt? Nếu con có thể trở thành đệ tử nội môn thì còn dễ nói nhưng nếu là đệ tử ngoại môn thì có thể làm được cái gì? Theo vi phụ được biết, bất kỳ một môn phái nào trong tứ đại tông môn, chỉ tính riêng đệ tử ngoại môn thôi cũng có hơn nghìn người rồi. Có thể tấn thăng thành đệ tử nội môn cũng không có mấy người. Nói dễ nghe thì là đệ tử ngoại môn nhưng kỳ thật chính là tạp dịch. Con không có bối cảnh, tư chất lại bình thường thì làm thể nào để nổi bật trong hơn nghìn người? Đương nhiên, cha không phải nói con không bằng người khác nhưng nếu con có thể trở thành luyện khí sư, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng. Việc gì phải đi làm tạp dịch trong môn phái tu tiên.”

Vương Minh Viễn thở dài một hơi, nói tiếp: “Đương nhiên, nếu con quyết tâm muốn gia nhập môn phái tu tiên, cha cũng sẽ không ngăn cản con. Đợi tứ đại tông môn tổ chức đại hội thăng tiên, con có thể đi thử một lần. Nếu con có thể gia nhập môn phái tu tiên, cha cũng mừng thay cho con.”

“Sinh nhi, mẹ đã từng tham gia đại hội thăng tiên, cạnh tranh ở nơi đó rất khốc liệt, nếu không cẩn thận sẽ chết người. Mẹ không muốn con tham gia đại hội thăng tiên, nếu chẳng may con gặp chuyện bất trắc, mẹ biết sống thế nào nữa đây! Còn nữa, con đừng quên cửu thúc công đã chết như thế nào, cửu thúc liều chết cũng phải bảo vệ đồ vật. Không phải là để gia tộc có một tương lai tốt hơn sao? Chẳng lẽ con không muốn giúp cửu thúc công hoàn thành di nguyện cuối cùng này sao? Mẹ đã nói nhiều như vậy rồi, nếu con vẫn muốn gia nhập môn phái tu tiên thì mẹ cũng không ngăn cản con. Mẹ sẽ đích thân đưa con đi Tiên Duyên thành.”

Nói đến đây, hai mắt Liễu Thanh Nhi đã đỏ ửng.

Từ tận đáy lòng, nàng không hi vọng Vương Trường Sinh sẽ tham dự đại hội thăng tiên, chính là vì lo lắng Vương Trường Sinh gặp chuyện bất trắc nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng kỳ ngộ trong môn phái tu tiên có rất nhiều. Nếu Vương Trường Sinh thật sự muốn gia nhập môn phái tu tiên thì nàng cũng không ngăn cản.

“Cha, mẹ. Con chỉ muốn hỏi ý kiến thôi, thật ra con cũng không muốn xa mọi người. Con vẫn là ở lại gia tộc, học tập thuật luyện khí thật tốt!”

Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi nói ra.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc nên rất thân thuộc với gia tộc. Sau khi được Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi thuyết phục, hắn cũng không còn hứng thú gia nhập môn phái tu tiên.

Chỉ cần hắn trở thành luyện khí sư được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng thì đãi ngộ cũng không kém hơn so với đệ tử ngoại môn trong môn phái tu tiên.

Vương Minh Viễn vui mừng gật đầu, nói: “Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa. Con đi về nghỉ ngơi đi! Nhớ cất Bạch Lân Ngư đi đấy.”

“Vâng, phụ thân.”

Sau khi Vương Trường Sinh đi, Vương Minh Viễn thở dài một hơi, nói: “Không nghĩ tới nha đầu Ngưng Hương này có dã tâm lớn như thế, trách không được vừa rồi di mẫu không đáp ứng, xem ra cửa hôn sự này không thành được rồi.”

“Không thành là tốt nhất. Dã tâm của nha đầu này lớn như thế, nếu thật sự gả cho Sinh nhi, Sinh nhi chưa chắc có thể trị được nàng, có khi còn bị nàng ức hiếp.”

Liễu Thanh Nhi thản nhiên nói. Nàng tựa hồ nhớ ra điều gì đó, nói: “Chuyện hôm nay đã nhắc nhở chúng ta, tuổi của Sinh nhi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên chuẩn bị cho hắn một mối hôn sự. Sau khi hắn thành thân thì chắc là hắn là sẽ trưởng thành hơn, không đến mức mới nghe Ngưng Hương nói mấy câu mà đã muốn gia nhập môn phái tu tiên. Tính tình Sinh nhi thành thật, nữ tử quá mạnh mẽ không thích hợp với hắn. Hôm khác thiếp sẽ nói chuyện với nhị tẩu, để xem có đối tượng phù hợp hay không.”

“Việc này không vội, đợi đại hội thăng tiên kết thúc rồi lại nói. Nếu hắn thật sự muốn gia nhập môn phái tu tiên thì cứ để hắn đi thử một lần.”

Liễu Thanh Nhi gật đầu, đáp ứng.

Ngày hôm sau. Sau khi ăn xong bữa sáng, Vương Trường Sinh đi chơi cùng huynh muội Triệu Ngưng Hiên, bỏ lại đám người Triệu Ngọc Tuệ.

“Diệu Tổ, chúng ta có thể giúp các ngươi chuyện này nhưng chúng ta không thể đảm bảo rằng Lưu gia sẽ dừng tay, chúng ta chỉ có thể nói rằng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”

Triệu Ngọc Tuệ trịnh trọng nói.

Vương Diệu Tổ lập tức vui mừng, đáp ứng: “Không có vấn đề gì, có câu nói này của đại tỷ thì ta yên tâm. Minh Viễn, đem dưỡng tằm chi thuật giao cho đại tỷ.”

Vương Minh Viễn lấy từ trong tay áo ra một ngọc giản màu xanh, đưa cho Triệu Ngọc Tuệ.

Thần thức Triệu Ngọc Tuệ quét qua, hài lòng gật đầu nhưng do dự một lúc rồi nói: “Minh Viễn, ngươi có thể phái người tới đây hướng dẫn một chút được không. Một số chỗ trong ngọc giản nói rất mơ hồ.”

Vương Minh Viễn mỉm cười, nói: “Di mẫu, Thanh nhi phụ trách nuôi dưỡng linh tằm, là do một tay mẹ cháu chỉ dạy cho nàng. Chúng cháu có mang một đôi ấu tằm tới, còn có Linh Tang Thụ nữa, Thanh nhi có thể chỉ dạy biểu tẩu nuôi dưỡng linh tằm, sẽ không giấu diếm.”

Vương Minh Viễn đã chuẩn bị đầy đủ, hắn đoán là Triệu Ngọc Tuệ nhất định sẽ đáp ứng đứng ra làm trung gian hòa giải. Dù sao cũng chỉ truyền lời, Triệu gia không có lý do gì để từ chối.

“Vũ Đình không có ở nhà. Tử Hằng, lập tức bảo con dâu lão ngũ và lão lục tới đây một chuyến, để các nàng học dưỡng tằm chi thuật từ Thanh nhi. Thanh nhi, con dâu của lão ngũ và lão lục có chút vụng về, làm phiền ngươi dạy bảo các nàng cẩn thận. Hôm qua ta đã viết một bức thư, cũng đã phái người gửi cho gia chủ Lưu gia.”

Triệu Tử Hằng đáp ứng một tiếng, nhận mệnh mà đi.

“Di mẫu khách sáo rồi, đây là việc cháu dâu nên làm.”

Liễu Thanh Nhi khiêm tốn nói.

Ba ngày sau, gia chủ Lưu gia Lưu Hoài Nhân dẫn theo hai tộc lão đi tới Hồ Điệp Cốc.

Lưu Hoài Nhân năm nay 53 tuổi, trước kia hắn phụ trách vận chuyển hàng hóa, là người tính toán tỉ mỉ. Hắn từ trong miệng Tống Tử Dương biết được chuyện Vương gia phát hiện được một mỏ khoáng mạch, bọn hắn phối hợp với Tống gia, ba gia tộc liên thủ lại đối phó Vương gia, để có thể chiếm đoạt mỏ khoáng mạch này.

Nhưng mấy ngày trước, tộc nhân được phái đi đã trở lại báo cáo, đích thân Vương Diệu Tông đến cứu viện, giết chết một tộc nhân Lưu gia.

Không lâu sau, Vương Diệu Tông cưỡi Kim Chủy Ưng nhị giai trung phẩm tới Thanh Trúc phường thị, ông bay vòng quanh Thanh Trúc cốc nhiều vòng khiến những tu sĩ Luyện Khí Kỳ ở đây sợ hãi, còn tưởng rằng có người muốn công kích phường thị.

Vương Diệu Tông vứt xuống mấy cỗ thi thể, nói là chém giết tà tu, đồng thời còn nói lời hung ác: “Người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người. Nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người, Vương gia không phải là quả hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn, ai muốn khi nhục Vương gia thì Vương Diệu Tông ta là người đầu tiên không đáp ứng.”

Hiển nhiên, đây là Vương Diệu Tông đang cảnh cáo ba gia tộc làm việc đừng nên quá phận.

Nếu chỉ là một Vương Diệu Tông thì ba gia tộc khác cũng không sợ, nhưng lại thêm một con Kim Chủy Ưng nhị giai trung phẩm thì sẽ không giống.

Tốc độ phi hành của linh cầm cực nhanh, linh hoạt hơn linh thú. Nếu thật sự đi đến mức cá chết lưới rách, một gia tộc chưa chắc có thể ngăn cản được Vương gia.

Đương nhiên, nếu như khai chiến toàn diện thì Vương gia chắc chắn không phải là đối thủ nhưng nếu thật sự đi đến mức đó thì tổn thất của ba gia tộc cũng không nhỏ.

Vấn đề trọng điểm ở chỗ, nếu mỏ đá ở Thanh Thạch trấn có kim loại khoáng mạch, tối thiểu phải là mỏ kim loại khoáng mạch cỡ trung mới đủ. Nếu là mỏ kim loại khoáng mạch cỡ nhỏ thì mỗi gia tộc cũng không chiếm được bao nhiêu tài vật. Thế nhưng trước mắt không có chứng cứ có thể chứng minh mỏ đá là mỏ kim loại khoáng mạch cỡ trung. Vạn nhất Tống gia thêu dệt vô cớ, muốn lợi dụng lực lượng của Lưu gia và Tôn gia để đối phó Vương gia thì Lưu Hoài Nhân cũng không đáp ứng.

Đúng lúc này, Lưu Hoài Nhân nhận được thư tay của Triệu Ngọc Tuệ, mời hắn đến Hồ Điệp Cốc một chuyến, ngồi xuống nói chuyện cùng Vương Minh Viễn. Dù sao mọi người đều là thân thích.

Triệu gia và Lưu gia là quan hệ thông gia, Triệu gia và Vương gia cũng là quan hệ thông gia. Triệu gia ra mặt hòa giải, cũng là hợp tình hợp lý.

Đệ đệ của Lưu Hoài Nhân lấy chất nữ của Triệu Ngọc Tuệ, hai nhà vẫn thường xuyên qua lại. Ngược lại Lưu Hoài Nhân cũng không lo lắng Triệu Ngọc Tuệ sẽ mưu hại mình, bởi vậy dẫn theo hai tộc lão tới cửa.