Chương 39: Dã Tâm Của Triệu Ngưng Hương

“Ta biết Vũ Đình sẽ không phản đối. Điều ta lo lắng chính là Ngưng Hương sẽ phản đối, nha đầu này rất bướng bỉnh. Nàng ở với ta còn lâu hơn là ở với ngươi nên ta rất hiểu nàng. Nha đầu này tâm cao khí ngạo, độ cảm ứng với chủ linh căn đạt tới bảy mươi lăm. Mới 16 tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu, đứa nhỏ Trường Sinh năm nay đã 19 tuổi nhưng chỉ mới là Luyện Khí tầng năm cho nên Vũ Đình chưa chắc sẽ để ý đến hắn.”

Triệu Ngọc Tuệ phân tích.

Triệu Tử Hằng giật mình, gật đầu, nói: “Cũng đúng. Ngưng Hương là đứa nhỏ có tư chất tốt nhất Triệu gia chúng ta, đứa nhỏ Trường Sinh này tính tình cũng không tệ nhưng tư chất quả thực kém hơn một chút.”

Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, thở dài, nói: “Tư chất cũng không phải là điều quan trọng nhất. Ngoại trừ Ngưng Hương, trong gia tộc chúng ta còn có tộc nhân ưu tú nào nữa không? Chờ ta và ngũ thúc tọa hóa, ai sẽ là người bảo hộ gia tộc? Không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, gia tộc sẽ bị tiêu diệt chỉ sau một đêm. Ta dự định thay Ngưng Hương tuyển một vị hôn phu về nhà, để sau này nàng sẽ tọa trấn trong gia tộc. Đương nhiên, nếu trong tộc xuất hiện một đứa nhỏ tốt hơn Ngưng Hương, ngược lại có thể gả nàng ra ngoài. Nhưng trước mắt, trong tộc không có ai tốt hơn nàng.”

“Khó trách việc mẹ đã cung cấp cho nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện thì ra là muốn bồi dưỡng nàng thành tu sĩ Trúc Cơ.”

Triệu Ngọc Tuệ khoát tay áo, nói: “Không nói việc này nữa, ngươi đi gọi đám người Tử Quân vào phòng nghị sự đi. Thảo luận cùng bọn hắn xem nên trả lời Minh Viễn thế nào.”

“Mẫu thân, không phải chỉ là giúp hai nhà hòa giải thôi sao? Chuyện nhỏ này không cần phải triệu tập những người khác đến họp đâu!”

“Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nếu thật sự có được dưỡng tằm chi thuật thì không phải chúng ta sẽ nghiêng về phía lời nói của Vương gia sao? Ngươi gọi đám người Tử Quân đến đây, chúng ta bàn bạc kĩ hơn một chút, để xem có tranh thủ lấy nhiều lợi ích hơn được nữa không, việc công và việc tư phải rõ ràng.”

“Vâng, mẫu thân.”

Triệu Tử Hằng đáp ứng một tiếng rồi quay người lui ra.

······

Trong một hồ nước lớn, ba người Vương Trường Sinh đang ngồi bên hồ câu cá.

Hồ nước rộng mấy mẫu, trong hồ có rất nhiều linh ngư nhất giai hạ phẩm Bạch Lân Ngư.

Bạch Lân Ngư là một loại linh ngư phổ biến, chất thịt tươi ngon, yêu cầu về môi trường thấp, tính tình ngoan ngoãn. Trên bàn ăn của tu tiên giả có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Bạch Lân Ngư.

Triệu gia nuôi dưỡng rất nhiều Bạch Lân Ngư, vừa được năm cân là có thể bán ra. Những con Bạch Lân Ngư này là nguồn thu nhập chính của Triệu gia.

“Biểu ca Trường Sinh. Vừa rồi huynh nói chuyện cùng tổ mẫu, có nói huynh đến thế tục đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư. Ở thế tục có gì vui không? Muội còn chưa được đến thế tục bao giờ đâu!”

Triệu Ngưng Hương chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Vương Trường Sinh lắc đầu, nói: “Ở thế tục không có gì để chơi, linh khí mờ nhạt. Ngay cả một linh mạch chi địa cũng không có, tốc độ tu luyện đặc biệt chậm.”

Triệu Ngưng Hương có chút thất vọng, nói: “Là vậy sao! Muội vốn đang nghĩ sẽ đến thế tục chơi đùa một chút. Nghe huynh nói xong, muội không muốn đi nữa nhưng nói đi cũng phải nói lại tốc độ tu luyện của biểu ca Trường Sinh quá chậm. Muội đã là Luyện Khí tầng sáu rồi mà huynh mới Luyện Khí tầng năm, chờ muội bằng tuổi huynh, có thể muội đã là Luyện Khí tầng bảy rồi.”

Nói đến đây, trên mặt của nàng lộ ra vẻ đắc ý.

Triệu Ngưng Hiên nghiêm mặt, khiển trách: “Ngưng Hương, muội nói cái gì vậy!”

“Biểu đệ Trường Sinh, đệ đừng hiểu lầm, Ngưng Hương không có ý gì khác đâu.”

“Không sao, tính của biểu muội Ngưng Hương là như vậy, nghĩ gì là nói nấy.”

Vương Trường Sinh cũng không để bụng. Khi còn bé, hắn thường đi theo nãi nãi đến Triệu gia làm khách, hắn và Triệu Ngưng Hương có thể nói là thanh mai trúc mã.

Tư chất của Triệu Ngưng Hương tương đối tốt, mẫu thân lại là con cháu của Lâm gia. Từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, chiều chuộng từ bé nên dưỡng ra tính cách tùy tiện, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Đương nhiên, nàng cũng không có ác ý, Vương Trường Sinh đã quen rồi.

“Hì hì, vẫn là biểu ca Trường Sinh hiểu muội. Đúng rồi, biểu ca Trường Sinh, huynh có suy nghĩ sẽ gia nhập môn phái tu tiên hay không? Muội nghe mẫu thân của muội nói, qua mấy năm nữa tứ đại tông môn sẽ đại khai sơn môn, chiêu mộ môn đồ. Cứ cách 20 năm, tứ đại tông môn mới mở cửa sơn môn một lần. Điều kiện thu đồ là mỗi tu sĩ chỉ có một cơ hội.”

Triệu Ngưng Hương cười nói, thần sắc có chút hưng phấn.

“Gia nhập môn phái tu tiên? Ta không có ý nghĩ này, tư chất của ta không được tốt cho lắm. Cho dù ta có may mắn được gia nhập môn phái thì cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn. Ta nghe nói cuộc sống của đệ tử ngoại môn cũng không dễ chịu, mỗi ngày phải bận rộn xử lý các loại tạp vụ. Nếu không hoàn thành còn bị trách phạt, cho nên ta vẫn là nên ở nhà!”

Vương Trường Sinh thản nhiên nói.

Mặc dù tư chất của hắn bình thường. Nhưng nếu có thể trở thành luyện khí sư thì gia tộc sẽ cung cấp vật liệu để hắn luyện khí, hắn có thể tích lũy tài nguyên để mua linh vật phụ trợ Trúc Cơ. Nếu như gia nhập môn phái tu tiên, môn phái tu tiên chưa chắc sẽ cung cấp vật liệu để hắn luyện khí.

Quan trọng nhất chính là từ nhỏ hắn đã được dạy bảo là phải trung thành với gia tộc, xuất lực cho gia tộc. Đối với hắn mà nói, tông môn không có nửa điểm thân thuộc.

“Đúng đấy, ở nhà còn có người thân và bằng hữu. Gia nhập môn phái tu tiên, nếu không quen cuộc sống ở đấy thì bước đi sẽ rất khó khăn, nếu như bị bệnh, ngay cả người chăm sóc cho mình cũng không có."

Triệu Ngưng Hiên rất tán thành.

“Cũng không thể nói như vậy, mọi thứ nếu như có lợi thì cũng có hại. Tài nguyên tu luyện trong môn phái tu tiên rất phong phú, còn có công pháp tu luyện thượng hạng. Cả đời ở lại Ninh Châu thì làm gì có tiền đồ? Cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ, chỉ có đứng ở nơi cao hơn thì mới có thể nhìn xa hơn được.”

Triệu Ngưng Hương nói, trong lời nói của nàng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Vương Trường Sinh và Triệu Ngưng Hiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trên mặt đối phương tràn đầy chấn kinh.

Bọn hắn không nghĩ tới, Triệu Ngưng Hương vậy mà có thể nói ra những lời này.

“Truy cầu của mỗi người đều không giống nhau! Biểu muội Ngưng Hương, di nãi có đồng ý cho muội gia nhập môn phái tu tiên không?”

“Tổ mẫu còn chưa biết. Nhưng muội sẽ nói với người, nếu như muội có thể gia nhập môn phái tu tiên thì sẽ là điều tốt cho sự phát triển sau này của Triệu gia. Người nhất định sẽ đồng ý, hai người thật sự không cân nhắc tới việc gia nhập môn phái tu tiên sao? Nếu chúng ta cùng nhau gia nhập môn phái tu tiên thì có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng là điều tốt đối với gia tộc của chúng ta.”

Triệu Ngưng Hương nhiệt tình thuyết phục.

Vương Trường Sinh có chút động tâm, do dự một lúc rồi nói: “Để ta trở về hỏi phụ thân đã, nếu như phụ thân đồng ý thì ta sẽ đi thử một lần.”

Triệu Ngưng Hiên lắc đầu, nói: “Quên đi! Ta nghe nói mỗi lần tứ đại tông môn đại khai sơn môn, có rất nhiều người chen chúc đến mức sứt đầu mẻ trán để gia nhập tông môn, ta nghe nói mỗi lần đều có không ít tu sĩ chết trên lôi đài. Ta vẫn nên thành thật ở lại trong gia tộc! Tông môn tu tiên không phải là nơi muốn đến là có thể đến.”

Triệu Ngưng Hương trợn mắt nhìn Triệu Ngưng Hiên, tức giận nói: “Đại ca, huynh thật không có chí khí. Biểu ca Trường Sinh, huynh trở về nói chuyện cùng biểu thúc đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi bái sư. Chờ chúng ta trở thành đệ tử môn phái tu tiên thì đại ca cũng đừng có khóc đấy!”

Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng, Triệu Ngưng Hiên cười khổ không thôi.

“Ai nha! Cá mắc câu rồi, mắc câu rồi.”

Triệu Ngưng Hương dùng sức kéo một cái cần câu, một con cá dài khoảng hai thước từ trong hồ bay ra, toàn thân con cá trắng như tuyết, toàn thân có vảy trắng, trong miệng ngậm lưỡi câu.

Vẻ mặt Triệu Ngưng Hương mừng rỡ, bỏ lưỡi câu ra khỏi miệng con Bạch Lân Ngư này rồi ném vào trong thùng.

Một canh giờ sau, Vương Trường Sinh vui vẻ cầm theo năm con Bạch Lân Ngư trở về chỗ ở.