Sau khi ba người Vương Trường Sinh rời đi, Vương Diệu Tổ mở miệng nói: "Đại tỷ, nơi này không có người ngoài, đệ nói thật cho tỷ biết! Trường Sinh phát hiện được một linh mạch nhất giai trung phẩm, linh mạch kia nằm ở giao giới quận Trường Bình và quận Bình Dương. Chúng ta đã phái người bố trí trận pháp, dự định trồng một số linh cốc ở nơi đó. Không ngờ, ba gia tộc tu tiên ở quận Bình Dương là Tống, Lưu, Tôn vậy mà liên hợp lại, phái người tập kích tộc nhân ở cứ điểm đó khiến cửu đệ, thập bát điệt, thập cửu điệt chết trận.”
Nói đến đây, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra bi phẫn.
Triệu Ngọc Tuệ biến sắc, nhíu mày, nói: “Cái gì? Có việc này sao? Đang yên lành, vì sao bọn hắn muốn đối phó với Vương gia các ngươi?”
“Chúng ta cũng không biết! Mặc dù thực lực của Vương gia chúng ta yếu nhất quận Trường Bình, nhưng cũng không phải là loại ai cũng có thể giẫm đạp. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nhưng đây cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không chúng ta cũng không muốn làm như vậy. Đại tỷ, chúng ta biết Lưu gia và Triệu gia có quan hệ thông gia nên lần này chúng ta tới đây là hi vọng tỷ có thể đứng ra làm trung gian hòa giải cho hai bên. Tất cả mọi người đều là thân thích, không cần thiết phải làm tổn thương hòa khí của nhau. Có chuyện gì thì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, không đáng phải động đao động thương.”
“Hòa giải? Diệu Tổ, mặc dù Triệu gia chúng ta và Lưu gia có quan hệ thông gia nhưng Lưu gia lại không phụ thuộc vào Triệu gia chúng ta. Việc này chỉ sợ chúng ta không xen vào được.”
Triệu Ngọc Tuệ có chút khó khăn, nói.
Bà đương nhiên không tin vào lời nói của một bên Vương Diệu Tổ, việc công là việc tư, việc tư là việc tư. Lại nói, Lưu gia và Vương gia đều có quan hệ thông gia với Triệu gia, nếu không có đủ lợi ích thì Triệu gia sẽ không thiên vị bất kì gia tộc nào.
“Di mẫu, chúng cháu chỉ muốn nhờ di mẫu chuyển lời tới Lưu gia. Đừng để người khác lợi dụng, tất cả mọi người đều là người một nhà, có việc gì thì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nếu thật sự muốn đánh, Vương gia chúng ta cũng không e ngại, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Vương Minh Viễn nói đến đây, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Nếu như chỉ nhắn một lời thì không có vấn đề gì.”
Triệu Ngọc tuệ suy nghĩ một lát, đáp ứng.
“Đại tỷ. Nếu có thể, hi vọng người có thể để cho Lưu gia phái người đến đây một chuyến. Hai nhà chúng ta thẳng thắn nói chuyện, có một số việc nếu có thể giải quyết trên bàn cơm thì không cần phải động đao động thương, người thấy có đúng không!”
Vương Diệu Tông giữ thái độ là người dưới, gọi Triệu Ngọc Tuệ là người.
“Đúng vậy đó! Di mẫu, chúng ta muốn người đứng ra làm người trung gian hòa giải. Di mẫu, nếu người có thể để cho Lưu gia bắt tay giảng hòa với Vương gia chúng ta thì chất nhi có thể làm chủ, mang dưỡng tằm chi thuật truyền thụ cho biểu ca Tử Hằng.”
Hai mắt Triệu Ngọc Tuệ sáng lên, có chút khó tin, hỏi: “Thật chứ?”
Nguồn thu nhập chính của Triệu gia dựa vào việc buôn bán linh ngư nhưng phải nuôi linh ngư ít nhất là hai năm thì mới có thể bán ra, mất quá nhiều thời gian. Triệu gia vẫn luôn muốn kinh doanh những ngành khác nhưng lại không hiểu sâu về những ngành đó nên không thể nhúng tay.
Vương gia nuôi dưỡng mấy đôi linh tằm, tơ tằm có thể dùng để luyện khí. Hàng năm đều có thể mang lại một khoản thu nhập lớn cho Vương gia. Quan trọng nhất chính là linh tằm có thể sinh trưởng, có thể bồi dưỡng thành linh trùng hộ tộc nhưng Vương gia giữ kín dưỡng tằm chi thuật nên không tiết lộ ra bên ngoài. Triệu gia cũng từng thử nuôi dưỡng linh tằm nhưng cuối cùng lại thất bại.
Mỗi gia tộc tu tiên đều có con đường phát tài của riêng mình, bọn hắn sẽ khống chế nghiêm ngặt cơ mật, không dễ dàng tiết lộ ra bên ngoài.
Triệu gia đã từng thỉnh giáo Vương gia về dưỡng tằm chi thuật nhưng Vương gia không chịu truyền thụ kiến thức hạch tâm.
Giá trị của mỏ Huyền Kim quan trọng hơn nhiều so với dưỡng tằm chi thuật, huống chi Triệu gia cách Vương gia rất xa. Coi như Triệu gia bồi dưỡng được mấy đôi linh tằm thì cũng không ảnh hưởng đến thu nhập của Vương gia.
“Đương nhiên là thật. Di mẫu, cháu là gia chủ Vương gia, nói lời là phải giữ lời.”
Triệu Ngọc Tuệ hít sâu một hơi, trầm ngâm một lát, nói: “Minh Viễn, các ngươi đi đường cũng mệt rồi. Trước hết cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn.”
“Di mẫu, chuyện này…”
Vương Minh Viễn còn chưa lên tiếng đã bị Vương Diệu Tổ cắt ngang: “Được rồi, vậy làm phiền đại tỷ.”
“Dượng, biểu đệ, đệ muội. Tam Hoa Lộ là linh tửu độc nhất vô nhị của Triệu gia chúng ta, hương vị cũng không tệ, các người uống thêm mấy chén đi.”
Triệu Tử Hằng cầm bầu rượu lên, rót mỗi người một chén.
“Vậy ta phải uống thêm mấy chén nữa. Đúng rồi, Tử Hằng. Ngưng Hương cũng không còn nhỏ nữa, đã lựa được ai chưa vậy?”
Vương Diệu Tổ rất thức thời chuyển chủ đề.
Triệu Tử Hằng cười khổ, nói: “Ánh mắt của nha đầu này quá cao, mẹ nàng lại nuông chiều nàng, không muốn nàng lấy chồng sớm như vậy. Nên cháu chỉ đành chiều theo ý của nàng.”
“Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, nữ hài tử cũng nên lấy chồng rồi. Chẳng lẽ các ngươi muốn tìm một người ở rể?”
Vương Diệu Tông phản đối.
Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, nói: “Cũng không phải, tư chất của nha đầu này tương đối tốt. Năm nay mới 16 tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ, ta muốn để nàng ở bên cạnh ta thêm hai năm nữa. Đương nhiên, ta cũng hi vọng nàng tìm được cho mình một vị hôn phu tốt.”
Liễu Thanh Nhi mỉm cười, nói: “Di mẫu nói đúng lắm, có câu nói rất hay, nam sợ chọn sai nghiệp, nữ sợ gả sai chồng. Hôn nhân đại sự, không thể qua loa được. Di mẫu, người đã nhìn Trường Sinh từ bé đến lớn, người cảm thấy Trường Sinh thế nào?”
Triệu Ngọc Tuệ do dự một lúc rồi nói: “Trường Sinh tính tình thành thật, tâm địa lại không xảo trá. Hắn lại là tôn tử duy nhất của Ngọc Trí, ta thật sự thích đứa nhỏ này.”
“Di mẫu, cháu xin nói thẳng. Công công và phu quân đều rất thích đứa nhỏ Ngưng Hương này, cháu cũng rất thích, nếu hai gia đình chúng ta làm thông gia của nhau thì thế nào? Cháu thấy hai đứa nhỏ này rất đẹp đôi, người cảm thấy thế nào!”
“Đúng vậy! Đại tỷ, hai gia đình chúng ta kết thành thông gia đi! Trường Sinh và Ngưng Hương đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, là thanh mai trúc mã. Đệ nhớ khi Ngọc Trí còn sống đã từng nói, hi vọng Ngưng Hương có thể làm cháu dâu của nàng. Chúng ta cũng rất thích đứa nhỏ Ngưng Hương này, ý của tỷ như thế nào?”
Vương Diệu Tổ lên tiếng phụ họa.
Triệu Ngưng Hương là viên minh châu trong mắt Triệu gia, mà mẫu thân của Triệu Ngưng Hương xuất thân từ Lâm gia Hồng Diệp lĩnh. Nếu như Vương Trường Sinh thành thân với Triệu Ngưng Hương, bất luận đối với Vương Trường Sinh hay Vương gia thì đều có lợi ích rất lớn.
Triệu Ngọc Tuệ có chút động tâm, nàng rất thích đứa cháu gái Triệu Ngưng Hương, đổi lại nếu là người khác thì đã sớm gả đi.
Vương Trường Sinh là tôn tử của muội muội, lại là người mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn. Nếu hai người kết làm phu thê, bà thực sự rất vui mừng, huống chi Vương Diệu Tổ cũng đã nói, đây là di nguyện của Triệu Ngọc Trí, Triệu Ngọc Tuệ thực sự không tiện cự tuyệt.
Bà do dự một lúc rồi nói: “Nếu là người khác, ta có thể lập tức đáp ứng, nhưng Vũ Đình chỉ có một nữ nhi. Cữu cữu của Vũ Đình là gia chủ Lâm gia, ta muốn bàn bạc chuyện này với Vũ Đình để hỏi qua ý kiến của nàng nhưng mà Vũ Đình đang về nhà ngoại, qua một thời gian nữa mới trở về. Như vậy đi! Qua một thời gian nữa, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời chắc chắn.”
Bà không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt.
Vương Minh Viễn nhíu mày, đang muốn mở miệng, Vương Diệu Tổ lại cất lời trước: “Không có vấn đề gì. Vậy chúng ta sẽ chờ tin tốt của đại tỷ.”
Bữa cơm này kéo dài hơn một canh giờ. Sau bữa ăn, Triệu Tử Hằng đích thân sắp xếp chỗ ở cho một nhà Vương Diệu Tổ.
Sau khi thu xếp xong cho ba người Vương Diệu Tổ, hắn đi tới nơi ở của Triệu Ngọc Tuệ.
“Mẫu thân. Hôn nhân đại sự của Ngưng Hương, mẹ có thể làm chủ không cần phải hỏi ý kiến của Vũ Đình. Mẹ là trưởng bối, Vũ Đình là con dâu của mẹ, nàng sẽ không phản đối.”